Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 255




Sầm Hằng hơi hé miệng nhưng cũng không nói gì thêm, nhìn sang vợ tương lai ở bên cạnh, tiếp tục im lặng ăn cơm.

Sau khi tiễn bạn gái về, anh ta tới gõ cửa phòng chúng tôi. Ở nhà này, anh ta chỉ là người ở nhờ cho nên ngày thường anh ta sẽ không tới phòng chúng tôi.

Tôi ra mở cửa phòng, nhìn bộ dáng ủ rũ của anh ta ở ngoài cửa bèn hỏi: “Sao thế? Sầm Hằng?”

“Sầm Tổ Hàng đâu? Tôi tìm anh ấy.”

Tôi quay đầu lại nhìn, Tổ Hàng vẫn đang ngồi nơi chiếc bàn nhỏ trên giường nghiên cứu tư liệu có được mấy ngày nay, sửng sốt một chút mới nhớ ra, Sầm Hằng không nhìn thấy được Tổ Hàng. Sầm Hằng cũng không phải lúc nào đều có thể nhìn thấy quỷ.

Tôi cười ha ha, nói: “Anh nói đi, anh ấy nghe được.”

Sầm Hằng cũng hiểu ý của tôi, chậm rãi thở dài một cái mới nói: “Tôi cũng là con cháu Sầm gia, tôi có quyền đi hỏi chuyện của Sầm gia, cho nên tôi muốn tham gia nhiệm vụ lần này.”

Lòng tôi trầm xuống, tôi biết đối với một người đang làm cảnh sát như Sầm Hằng thì anh ta cũng có khát vọng được tham gia nhiệm vụ, lại lần nữa được cầm súng. Ở trong công việc anh ta sẽ không có cơ hội này, mà ở chuyện của gia tộc thì bọn họ lại đem gạt anh ta ra ngoài. Thà bọn họ dùng Kim Tử, Linh Tử và Tiểu Mạc, là những người không hề liên quan tới chuyện này, thì cũng không cần anh ta, một người là con cháu thật sự của Sầm gia. Hẳn trong lòng anh ta không hề dễ chịu.

Có tiếng Tổ Hàng truyền đến: “Cậu hiện tại là con cháu duy nhất của Sầm gia, tôi không muốn Sầm gia đoạn tử tuyệt tôn.”

“Không phải trong bụng Khả Nhân cũng có sao?” Sầm Hằng nói, “Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc lão tổ tông đã làm thế nào, nhưng mấy ngày nay tôi thấy hồ sơ năm đó, nhiều người chết như vậy, nhiều tội như vậy đều bởi vì sai lầm của Sầm gia tạo thành. Tôi cũng là người Sầm gia, tôi cũng áy náy. Tôi cũng muốn làm được gì đó cho chuyện này.”

“Cậu sẽ không làm gì cả! Sầm Hằng, nhiệm vụ bây giờ của cậu chính là giữ huyết mạch cho Sầm gia. Gia phả ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu, sau này ghi chép gia phả sẽ tiếp tục từ cậu. Cậu chính là gia trưởng của Sầm gia.”

“Tôi sẽ… sẽ nổ súng!”

“Điều chúng ta muốn không phải nổ súng mà là giết người! Cậu dám giết Sầm Tổ Trạch không? Cậu dám giết Ngụy Hoa không?”

“Tôi…” Anh ta hết cái để nói.

“Hừ, cậu cũng biết nói đã chết nhiều người như vậy, vậy thì những mạng đó, những hồn phách đang chịu khổ đó phải uống phí hay sao?” Tổ Hàng nói.

Tôi biết Tổ Hàng đang tức giận, Sầm Hằng là con cháu Sầm gia nhưng anh ta chưa đủ ưu tú, không thể gánh được phần trách nhiệm này.

Sầm Hằng xoay người rời đi, có lẽ cũng đang tức giận. Tôi đóng cửa phòng, nói: “Anh không nên nói… nặng lời như vậy.”

Tổ Hàng có chút bực bội: “Không thì sao? Nếu chúng ta không thành công, vậy thì sau âm nguyệt là đến quỷ nguyệt. Đến lúc đó nếu chúng ta đều chết, tới quỷ nguyệt Sầm Gia thôn sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết.”

“Tổ Hàng, em không muốn anh phải làm anh hùng gì.”

“Phải, anh cũng không, anh muốn mình cũng an toàn.”

Tôi gật đầu.

Thời gian trôi đi, tháng Mùi càng ngày càng gần, tôi khám thai cũng thành mỗi tuần một lần.

Cuối tuần, tôi từ phòng bác sĩ Trần đi ra, an vị ngồi trên sô pha ở phòng khách, cầm tờ siêu âm, nhìn hình ảnh trên đó, đã mơ hồ nhìn ra bộ dáng của em bé.

Khi Sầm Hằng trở về còn dắt một khẩu súng hơi sau lưng. Quốc gia quản lý súng rất nghiêm, nhưng loại súng hơi bắn đạn nhựa trong các trò chơi này thì có thể mua được ở trên đường. Thường chỉ mấy chục tệ, loại tốt thì mấy trăm tệ. Đạn nhựa của súng hơi nếu bắn vào kính ô tô thì cũng có thể gây ra vết rạn. Tuy rằng không giết được người nhưng nếu bắn vào mắt thì cũng có thể hỏng mắt.

Tiểu Mạc vẫn luôn dùng loại súng này. Cũng là bắn đạn nhựa nhưng anh ta còn mang theo bi thép, lúc cần sẽ đổi đạn nhựa thành đạn thép thì uy lực sẽ lớn hơn rất nhiều