“Con trai của ta đâu?” Tôi không ngây thơ đến mức nghĩ hắn sẽ cứ như vậy buông tha cho con trai tôi.
“Sầm Tổ Hàng cùng con trai của các ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này sống cuộc sống vui vẻ mỗi ngày. Không phải cô rất yêu Sầm Tổ Hàng sao? Không phải cô rất yêu con của mình sao? Vậy để bọn họ ở lại đây, để bọn họ có cuộc sống bình yên. Ở đây thời gian không trôi, bọn họ sẽ không già, mọi chuyện đều hoàn mỹ tốt đẹp. Yêu bọn họ thì sao lại không thể nghĩ cho bọn họ?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Ngụy Hoa! Hiện tại con trai ta cùng Tổ Hàng ở kia, ngoài cửa còn có chị KIm Tử cùng Linh Tử. Ngươi cho rằng bọn họ cũng chỉ biết ở ngoài kia chờ sao? Bọn họ sẽ tiến vào, sẽ đem chúng ta ra ngoài.”
“Cô thật sự không có hiểu biết về chuyện này rồi, Vương Khả Nhân. Bọn chúng dù có đi vào phòng để đồ thì cũng chỉ thấy được mẹ Khúc Thiên và cô đã ngã lăn quay không còn thở mà thôi.
“Vậy đứa bé đâu? Con tôi đâu?”
“Đứa bé đã chết, đừng nói là thở, con của cô ngay cả hồn cũng đã không có. Một đứa bé trai thuần âm mệnh vừa mới đầy tháng. Có thể có quỷ thai, hẳn các ngươi dùng anh linh. Anh linh phải có đủ oán hận, thật vất vưởng mới quay lại làm người, mới một tháng lại đã chết, cô nói oán khí của nó sẽ lớn thế nào? Nó là thứ thích hợp nhất giúp chúng ta đi đánh thức lão tổ tông Sầm gia.”
“Ngươi dám! Ta có thành quỷ cũng sẽ giết chết ngươi!” Tôi gằn lên từng từ một.
Ngay lúc này, ở bờ sông phía sau chúng tôi truyền đến tiếng thét chói tai của Sầm Mai.
Trong sự kinh hoảng, tôi xoay người lại thì thấy cổ tay trái của Tổ Hàng đang bị chỉ đỏ trói lại. Tôi vọt tới, mặc kệ có thể chạm vào anh ấy hay không, mặc kệ đây có phải là ảo giác hay không, tôi vọt nhanh tới.
Mà tôi thấy được ánh mắt Tổ Hàng nhìn tôi, rất chuyên chú. Anh ấy có thể nhìn thấy tôi, anh ấy biết tôi là ai! Tôi đưa tay về phía anh ấy, anh ấy dùng tay không bị trói đưa em bé tới trước mặt tôi, nói: “Mang con đi!” Tôi ôm lấy con, xoay người rời đi. Tôi không có thời gian suy nghĩ vì sao tôi không chạm được vào Tổ Hàng mà lại có thể chạm vào em bé. Sau này nghĩ đến, có lẽ là giống như trước đây Tổ Hàng từng nói, có thể xuyên qua hay không đều do ý chí của anh ấy quyết định.
Anh ấy thấy được tôi, anh ấy biết tôi tới, nhưng vì để Sầm Mai bình thường, để cô ta không làm ra chuyện gì gây tổn thương tới em bé nên anh ấy mới giả vờ không nhìn thấy tôi, khiến tôi đi xuyên qua thân thể anh ấy.
Khi Ngụy Hoa nói cho tôi phương pháp rời khỏi nơi này hẳn hắn không thể tưởng được tôi sẽ bỏ mặc Tổ Hàng để đi. “Tham Cự Lộc Tồn Liêm Võ Phá” câu khẩu quyết này lúc nãy tôi đã thuộc lòng, trong tình huống khẩn cấp này tôi không thể làm lỗi. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước.
Ngụy Hoa chắn ở trước mặt tôi muốn giữ tôi lại, vội vã nói: “Cô mặc kệ Sầm Tổ Hàng sao? Cô quay đầu nhìn hắn đi!”
Ngụy hoa muốn giữ tôi lại nhưng tay hắn cũng xuyên qua thân thể tôi. Ở trong không gian này hắn cũng không chạm được vào tôi.
Năm bước, sau bước.
“Vương Khả Nhân, ngươi rời đi như vậy thì Tổ Hàng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại nơi này. Cho dù không có con của các ngươi làm tiểu quỷ thì ta cũng có thể luyện hóa Sầm Tổ Hàng! Ngươi sẽ không thay đổi được gì. Tim của hắn sẽ bị Sầm Mai móc ra, hắn sẽ không còn ý thức, sẽ không nhớ được ngươi, không nhớ được đứa bé!”
Bảy bước!
Tôi đi tới bước thứ bảy, vẫn niệm khẩu quyết. Đồng thời, tôi quay đầu lại nhìn về phía Tổ Hàng. Sầm Mai mặt đã thành mặt quỷ đầy dữ tợn, tay cô ta cắm vào lồng ngực Tổ Hàng.
Trời đang sáng bỗng biến thành màn đêm, lúc sau lại dần dần sáng lại. Xuất hiện trước mặt tôi là phòng để đồ kia, còn cửa đã được mở ra. Chị Kim Tử ngồi xuống đỡ tôi đứng lên. Bên cạnh tôi là em bé đang oe oe khóc lớn.
“Khả Nhân! Khả Nhân! Thế nào? Em bé là em mang về? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi bế em bé lên, không nói gì cũng không khóc, chỉ ngơ ngác ôm chặt lấy đứa con của tôi và Tổ Hàng.
Đây là con của tôi cùng Tổ Hàng, là Tổ Hàng đã hy sinh bản thân cũng muốn bảo vệ cho con. Tôi không thể khiến sự hy sinh của Tổ Hàng là vô ích. Cho nên khi Tổ Hàng đưa em bé cho tôi, tôi đã dứt khoát lựa chọn đưa em bé đi. Tôi biết anh ấy cũng hy vọng tôi có thể mang theo em bé đi, anh ấy cũng hy vọng tôi cùng con có thể sống sót. Anh ấy liệu mạng để có được cơ hội, nếu tôi không hiểu không quý trọng thì thật có lỗi với anh ấy.
Tôi òa khóc, vừa khóc vừa nói: “Tổ Hàng, em đưa con ra bình an rồi. Tổ Hàng, em đã đưa con của chúng ta ra bình an rồi. Anh đâu? Tổ Hàng…”
“Sầm Tổ Hàng bị sao thế?” Linh Tử vội vàng hỏi.
Nhưng hiện tại tôi đã không thể trả lời câu hỏi của anh ta. Tôi cảm thấy tinh thần tôi đã không còn. Tôi chỉ có thể ngồi bệt xuống nền nhà, tay bế em bé đang khóc oe oe, miệng cứ luôn lẩm bẩm tự nói.
Linh Tử quát lên: “Vương Khả Nhân! Có muốn cứu chồng mình không!”
Nhưng tôi cũng không cách nào bình tĩnh mà trả lời anh ta.
Mọi người ngoài cửa cũng không biết phải làm sao. Cảnh sát tới, bác sĩ cấp cứu cũng tới, bọn họ đưa mẹ Khúc Thiên đang nằm ngất xỉu ở bên cạnh đi, nói là hơi thở rất yếu. Một người mặc áo khoác trắng ngồi xuống, tôi biết anh ta đang nói chuyện với tôi nhưng tôi lại không nghe được anh ta nói gì. Tôi nghĩ tôi thật sự điên rồi, tôi cứ thẫn thở lặp đi lặp lại mấy câu kia.
“Tổ Hàng, em mang con ra bình an rồi. Tổ Hàng, em mang con của chúng ta ra bình an rồi. Anh đâu? Tổ Hàng…”
Tôi bị Linh Tử xốc lên, kéo ra khỏi phòng dụng cụ. Ba tôi ở bên ngoài đỡ lấy tôi. Cảnh sát cùng bác sĩ cũng muốn hỏi nhưng tinh thần tôi quả thật không được tôi. Ba tôi cũng khóc, cùng khóc với tôi, ông nói có lỗi với tôi.