Cố An mấy ngày nay đều không dám ra khỏi căn hộ nửa bước, đồ ăn đều là đặt về. Cô sợ khi cô bước ra khỏi đó, sẽ lại gặp phải tên biến thái Đông Quân.
Bên phía Đông Quân mấy ngày đều không thấy bóng dáng vợ nhỏ, hắn rạo rực vô cùng. Hắn cũng không phải con người cam chịu gì, thứ hắn không có được sẽ tìm mọi cách để có được.
"Hết thực phẩm mất rồi"
Cố An vừa mới ngủ dậy, bụng đói cồn cào, tủ lạnh thì đã hết thức ăn.
Cô thầm nghĩ, nếu chỉ đi xuống siêu thị dưới tầng mua thì chắc sẽ không đụng mặt hắn đâu.
Cố An chậm rải mở cửa, nhìn ngó xung quanh không thấy bóng dáng hắn liền thở phào nhẹ nhõm.
Đông Quân ngồi trong phòng xem camera hành lang, thấy Cố An đã đi ra khỏi căn hộ liền nhấc máy gọi.
"Làm đi"
Hắn ngồi dáng vẻ ung dung thư thái, hai tay đan nhau chống cằm, miệng nhoẻn cười hình bán nguyệt.
"Tiểu An chạy đâu cho thoát"
Chỉ trong chốc lát, phần gạch lát trần nhà căn hộ của Cố An và Đông Quân đổ sụp xuống. Đương nhiên hắn chỉ phá phần lát, không làm sập tầng.
Không ngờ hắn chỉ vì muốn ở cùng Cố An mà phá tầng cao nhất của khu chung cư, hơn nữa đống gạch lát trần đó cực đắt.
Dù gì cũng là do hắn phá, hắn có thể lấy lý do muốn thiết kế tầng này, như vậy sẽ không hề ảnh hưởng tới danh tiếng.
Hơn nữa tầng cao nhất phải có thẻ riêng mới vào được, hắn vẫn có thể đảm bảo chất lượng của khu chung cư, vừa có thể rước Cố An về nhà.
Cố An xách túi đồ vừa mua từ siêu thị, bấm thang máy lên tầng.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô sững sờ nhìn đống gạch vỡ trên tầng.
Cố An sực nhớ ra Đông Quân, hắn vẫn ở trong phòng, nếu đống này sập, không phải hắn sẽ gặp nguy hiểm sao?
Cố An chạy vội ra ngoài thang máy, chân dẫm lên đống gạch vỡ, không may bị té ngã, đầu gối chảy máu nhìn xót vô cùng.
Cô đập cửa vội vàng, miệng nhỏ liên tục kêu tên hắn.
"Đông Quân! Đông Quân! Mau mở cửa! Anh có nghe thấy không?"
Chiếc thang máy bên cạnh kêu ting lên, Đông Quân nhìn thấy vợ nhỏ đập cửa kêu tên mình, phía dưới đầu gối chảy máu liền chạy ra bế xốc Cố An lên.
"Sao em lại ở đây? Có biết nguy hiểm lắm không?"
Hắn vội vàng bế cô ra thang máy, bấm tầng bên dưới.
"Tiểu An lo lắng cho anh như vậy ư? Đến cả bản thân bị thương cũng không màng"
"Nếu là người khác tôi cũng sẽ làm vậy thôi"
Năm tầng cao nhất mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, đều là cao cấp.
Nhưng tầng này bên cạnh có một đôi vợ chồng già, hắn cũng không để tâm mấy, được ở với Cố An là tốt rồi.
Đông Quân nhập mật khẩu phòng, dìu Cố An ngồi xuống ghế.
"Aida...Đau...Nhẹ thôi"
Hắn thuần thục đưa bông lên khử trùng vết thương cho cô, trong lòng thầm tự trách, nếu biết trước cô sẽ bị thương như vậy, hắn sẽ không làm như vậy rồi.
"Lần sau không cho phép em làm như vậy nữa. Còn nữa, mật khẩu phòng là 5201314, nhớ lấy"
Cố An thầm nghĩ, cái mật khẩu này cũng quá sến súa đi. Cái đồ mặt lạnh này cũng nghĩ ra được cái mật khẩu vậy sao?
"Đây là phòng anh, tôi biết mật khẩu để làm gì?"
Đông Quân cười nhẹ, khuôn mặt anh tú dần ngước lên nhìn vào Cố An.
"Từ giờ em sẽ ở cùng anh, ba em đã cho phép rồi"
"Không được! Tôi sẽ thuê phòng khác"
"Hết phòng"
"Sao có thể chứ, anh đây là cố ý"
Cái khu này bao nhiêu căn hộ, là khu đô thị rộng nhất nhì thành phố mà hết căn hộ, không nói hắn nghĩ cô ngốc sao.
Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại, nếu còn cãi lại lời ba cô Dĩ Triệt nữa, cô sẽ lại bị cắt giảm khoản chu cấp.
Cố An vừa rồi cãi lời ba cô, hại cô cả 2 tháng đều không nhận được đồng nào, vừa đi học vừa đi làm thêm, hơn nữa sức khỏe của Cố An còn không được tốt.
"Thôi được rồi, tôi đồng ý, nhưng phải có điều kiện"
"Ồ"
"Anh không được có hành vi bất chính với tôi, không được quản thúc tôi, không được..."
Đông Quân đưa ngón tay trỏ lên chặn môi Cố An.
"Thôi được rồi, anh đều đồng ý hết"
Cố An cũng không ngờ hắn là người dễ thỏa thuận như vậy. Nhưng Cố An quên rằng hắn là một doanh nhân, trong thương trường phải có hợp đồng rõ ràng, không có thì là không tính. Cố An còn trẻ, chỉ đơn thuần là tin tưởng lời hứa suông của người khác.