Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

Chương 3




12.



Nhưng tôi đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.



Vào buổi tối hôm đó, tôi ăn xiên que.



Vui sướng xem video về trai trên di động.



Tôi vừa cười như một con ngốc vừa gửi video cho chị em tốt.



Bên tai lại truyền đến âm thanh u ám: “Tôi không ở đây, em dám chơi thế này à?”



Xong đời tôi rồi.



Tôi lẩm bẩm nói: “Nếu muốn sinh hoạt thoải mái, thì dính chút màu “xanh lá”* trên người có sao đâu.”



*Ý là bị cho đội cặp sừng



“Cái gì?”



Tôi im lặng, phụ nữ mà, đã co được thì cũng dãn được.



Cánh cửa tự do đóng mạnh một cái.



Nhưng tôi không hiểu được.



Chừng mực của chuyện lần trước hắn có thể chấp nhận, nhưng lần này lại không được?



Thật luôn á, đừng có vớ vẩn như vậy chứ.



Buổi tối hôm nay, tôi không biết bản thân làm thế nào, mà có thể ngủ quên trong tình trạng hoảng loạn như vậy.



Chỉ nhớ rõ là mình đã trải qua một giấc mơ cực kỳ xấu hổ.



Nhưng đến ngày hôm sau tôi không phát hiện thân thể có gì khác thường, nên tôi cũng không nghĩ nhiều.



Bất quá, ở trong mơ, có một người đàn ông không rõ mặt luôn nhắc nhở tôi ——



Hắn không thích màu xanh lá.



Tôi:……



Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đến bên dưới ký túc xá.



Liền nhìn thấy Diệp Văn Tu mang theo bữa sáng đứng ở bên dưới tàng cây lớn bên dưới ký túc xá.



“Bạn học Ôn Tư An, tôi mang bữa sáng cho em.”



Đứng bên cạnh hắn là chàng trai bị tôi đè dưới thân hôm qua.



Sáng sớm ban mai xuyên qua những chiếc lá rồi chiếu lên khuôn mặt của hai người họ, quả thực là một bức tranh “cảnh đẹp ý vui” về thanh xuân của tuổi trẻ.



Chỉ là bầu không khí này thật kỳ lạ.



Nghĩ đến lời cảnh cáo đêm qua, tôi cố gắng nhấc khóe miệng lên.



“Hi~”



“Ngạch, chúc bạn hạnh phúc!”



Nói xong tôi liền chạy trốn, nhưng lại bị Diệp Văn Tu bắt được cổ tay.



Không phải chứ người anh em, ông coi trọng tôi à!



Tôi là phụ nữ có chồng rồi, hắn có định để tôi sống nữa không đây a!



Đêm qua thật sự là kỳ quái!



Tôi quay đầu muốn để hắn buông tay ra, thì lại thấy tên đứng phía sau nhíu mày rồi nhìn chằm chằm cổ tay bị nắm lấy của tôi.



Bầu trời đột nhiên trở nên âm u.



Tôi đã quá quen rồi.



Xung quanh càng ngày càng nhiều người, sợ hãi lại có bài viết không hay, tôi bỗng nhiên đẩy tay hắn ra rồi chạy đến núp ở khu rừng cây nhỏ gần đó.



Vừa chạy vừa quan sát tình huống đằng sau. Đến khi thấy không có ai đuổi theo thì tôi mới nhẹ nhàng thở ra.



Lúc không để ý, tôi đâm vào lồ ng ngực của một người.



Vừa ngẩng đầu thì thấy là nam sinh vừa rồi đứng dưới cây ở cạnh Diệp Văn Tu,



tôi sợ, sao hắn lại xuất hiện ở đây?



“Anh, anh tên là gì?” Tôi thở hổn hển rồi hỏi hắn.



Hắn nhướng mày, nhìn tôi: “Tống Cảnh.”



“Anh vì cái gì đi theo tôi?” Tôi từ trong lồ ng ngực của hắn, kéo dài khoảng cách.



“Tôi nói cho anh biết, tôi có chồng rồi.”



Thấy bầu trời càng ngày càng tối, tôi vội vàng nịnh nọt.



“Tôi…. chồng là nhân vật quan trọng, còn rất lợi hại nữa!”



Tống Cảnh khẽ cười lên: “Rất lợi hại à?”



Hắn từ từ tới gần: “Lợi hại như thế nào?”



Nói đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới giấc mơ của ngày hôm qua, mộng ấy khiến tôi đỏ hết cả mặt.



Tôi theo bản năng lắc đầu, chỉ chỉ tay lên trời, “Chồng tôi biết làm mưa!”



“Anh mà dám đến gần chút nữa thì sẽ bị hắn tạo một tia sét đánh chết!”



Tống Cảnh lại cười thành tiếng, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo, kéo tôi lại gần.



“Vậy làm thử xem nào.”



Một cảm giác lạnh lẽo từ môi, làm thân thể tôi run lên.



Mềm mại như thạch trái cây vậy.



Tim tôi đập thình thịch, hai chân có chút nhũn ra.



Xong rồi, xong thật rồi.



Người kia không thích “màu xanh lá” đâu.



Tôi lo lắng tột độ.



Không biết giây tiếp theo, tôi có bị sét đánh chết hay không.



Nhưng tôi không ngờ rằng bầu trời lại trở lại trong xanh.



13.



Tôi đẩy Tống Cảnh ra, lui về phía sau vài bước.



Tống Cảnh chỉ đứng một chỗ nhìn hành động của tôi.



Hắn dùng tay chạm chạm vào môi của chính mình và nhẹ nhàng nở nụ cười: “Có vẻ như không lợi hại lắm.”



Tôi bị nghẹn, không biết phải nói cái gì.



Chạm vào ngọc bội ở trên người, lại thấy có chút nóng lên, bầu trời lại không có bất thường.



Tôi nắm chặt ngọc bội trong tay, dựa vào cây hợp hoan, nhìn chằm chằm tên Tống Cảnh này.



“Anh là ai?” Tôi cẩn thận hỏi hắn.



Tống Cảnh lười biếng mà dựa lên một thân cây gần đó: “Tống Cảnh.”



“?”



“À, thiếu mất một chữ.”



“Tống Hoài Cảnh.”



“……”



Cái tên này có chút ấn tượng.



Tôi nghĩ đến điều gì đó rồi lấy di động ra gọi cho mẹ.



“Mẹ, mẹ biết Tống Hoài Cảnh không?”



“Không phải con lấy người ta làm chồng rồi sao?”



“……”



Tôi cúp điện thoại.



Không biết từ lúc nào, Tống Hoài Cảnh đã đi tới bên cạnh tôi, mặt mày mang ý cười, nhìn tôi.



“Hình như, có người nói tôi rất lợi hại thì phải?”



Tôi:……



Tôi dùng tay bám vào cái cây bên cạnh để không bị ngã.



“Tôi không, không có khiến anh dính màu xanh nha.”



Lần đầu tiên thấy hắn, khiến tôi cảm thấy có chút thẹn cùng một chút sợ hãi.



Hắn hơi hơi khom lưng, cúi đầu gần vào mặt tôi.



“Tôi biết.”



“Tôi vừa mới lợi dụng anh.”



“Ừ…… Thì?”



“Ý tôi là anh có muốn lợi dụng lại không?”



Lúc này, đôi mắt đẹp của hắn hơi hơi cong lên, đặc biệt kia nốt ruồi son kia, làm tôi không thể rời mắt được.



Chờ hắn phản ứng lại thì tôi chạy trối chết.



Xấu hổ con khỉ á, hắn quả thực là vô liêm sỉ!



14.



Tôi chạy về ký túc xá, thấy Tống Hoài Cảnh không đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm.



Tôi còn chẳng biết sẽ đối mặt hắn ta thế nào nữa.



“Ôn Tư An, cậu thật sự không thử xem xét tôi sao?”



Cả người Diệp Văn Tu bỗng chắn trước mặt tôi, bàn tay hắn nắm chặt lấy cánh tay tôi, Diệp Văn Tu thường ngày vẫn luôn ôn nhu, giờ đây trong mắt chỉ toàn d*c vọng.



“Cậu buông tôi ra, đau quá.”



Sức của Diệp Văn Tu quá mạnh, cổ áo của tôi hơi hở, tầm mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của tôi.



“Được thôi, Ôn Tư An, tôi khổ sở nhiều năm như vậy rồi, vẫn nên cướp đoạt cậu trước hắn ta.”



Chợt, cậu ta lôi mạnh cổ tay tôi, dẫn tôi đến con ngõ nhỏ gần đó.



Sắc trời đã sớm tối sầm, tôi nhớ là ở đây không có camera theo dõi.



Trước giờ Diệp Văn Tu không hề tức giận như này, lúc nào cũng đối xử nhẹ nhàng với tôi, nhưng thời khắc này hắn ta hệt như một thùng thuốc nổ, dễ châm ngòi cũng dễ phát nổ.



Ánh mắt hắn chỉ còn là sự tàn nhẫn mà tôi chưa từng thấy qua bao giờ.



“Cứu…” Tôi phản ứng lại, muốn cầu cứu.



Không ngờ hắn lại bịt kín miệng tôi.



Diệp Văn Tu ghé sát vào tai để tôi nghe rõ, nở một nụ cười: “Vật chứa tốt như vậy, thế mà hắn có thể không cần mà nhịn.”



Vật chứa, vật chứa gì cơ?



Rốt cuộc là cậu ta nói gì vậy, nghe kiểu gì tôi cũng không hiểu.



Miệng tôi bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở.




Diệp Văn Tu nhìn tôi mà cười đến điên cuồng: “Không cần lo, Tống Hoài Cảnh không cứu được cậu đâu, tôi đã bố trí kết giới ở đây rồi, hắn lại là Long Thần, không thể phá được kết giới từ âm phủ của bọn tôi.”



Cậu ta… biết Tống Hoài Cảnh?



Rồng? Không phải là rắn sao?



“Không ngại nói cho cậu nghe, chắc là cậu không biết, cậu có bát tự thuần âm, vậy nên có thể biến cậu trở thành một vật chứa thượng thừa.”



“Mượn cơ thể cậu để sinh một đứa con là có thể cho tôi một nguồn tiên lực cường đại.”



Khi đang nói, tay hắn hiện ra một ánh lửa màu xanh.



“Đến lúc đó, Quỷ Vương tôi đây sẽ là chủ của địa phủ.” Diệp Văn Tu tự cười một mình. Cậu ta lại liếc qua tôi một cái, “Tống Hoài Cảnh lại không hề động chạm đến cậu, là tôi suy nghĩ không cẩn thận. Nhưng mà đúng lúc thật, để tôi cho cậu hưởng thụ.”



Lạ, quá lạ.



Lượng tin tức quá tải khiến đầu tôi nóng lên như CPU.



Mỗi lần gặp tình huống nguy hiểm như thế này, tôi đều vô thức sờ miếng ngọc bội.



Tôi nắm chặt lấy ngọc bội, trong lòng khẽ cầu mong rằng, Tống Hoài Cảnh sẽ đến cứu tôi.



Tuy là chúng tôi gặp nhau không nhiều lắm, nhưng nghĩ đến hắn ta thì tôi liền yên lòng.



Tống Hoài Cảnh, mau tới cứu tôi đi…



Chắc anh cũng không nghĩ đến việc bị mọi người biết, còn trẻ vậy đã góa vợ chứ.



“A…” Bên tai chợt vang lên một tiếng cười khẽ quen thuộc.



“Ôn Tư An, từ khi nào mà em lại nghĩ tôi muốn thành người góa vợ thế?”



Giọng nói lành lạnh quen thuộc kia, đúng là Tống Hoài Cảnh rồi.



Tống Hoài Cảnh đứng cách chúng tôi vài bước, dựa nửa người vào tường.



Diệp Vân Tu ngẩn người, như là không nghĩ đến việc Tống Hoài Cảnh sẽ xuất hiện ở đây vậy.



Nhân cơ hội, tôi liền thoát khỏi vòng tay của hắn ta, nhắm vào phần bụng dưới, lấy một chân đạp mạnh.



Rồi vội vàng chạy tới bên cạnh Tống Hoài Cảnh.



“Á ui…” Diệp Văn Tu đau đớn rít lên.



Đôi tay cậu ta che chắn nơi nào đó của bản thân, khốn khổ quỳ xuống đất.



Úi trời, có là Quỷ Vương thì cũng phải sợ chiêu này thôi.



“Các người!”



Tôi giữ chặt cánh tay của Tống Hoài Cảnh, núp phía sau hắn.



“Lêu lêu lêu, đáng đời!”



Tống Hoài Cảnh nhìn tôi ghì chặt cánh tay, khóe môi cong lên: “Vẫn là phu nhân biết cách xử lý.”



“Tất nhiên rồi!”



Từ từ, phu nhân cái gì chứ..



Tống Hoài Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Quỷ Vương đại nhân, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi khinh thường Long tộc chúng tôi quá rồi đấy.”



“Miếng ngọc bội trên người phu nhân, không chỉ có thể định vị chính xác mà còn có thể phá hủy kết giới này của ngươi.”



“Nhưng mà tôi nghĩ, giờ tôi cũng chẳng cần ra tay nữa, dù gì thì Quỷ Vương đại nhân nhìn qua giống như…”



“Bị hỏng rồi?”



Tống Hoài Cảnh còn cố tình dừng một lát, lời nói này cũng thâm độc quá rồi đó.



Diệp Văn Tu như chả còn mặt mũi nào, mặt đỏ cả lên.



Trước mắt tối sầm lại, Diệp Văn Tu vừa mới thấy đây, giờ đã không thấy đâu nữa.



Trong ngõ nhỏ bây giờ, chỉ còn lại mỗi tôi cùng Tống Hoài Cảnh.




Tôi xấu hổ nhìn hắn, cười cười: “Phản diện thường chết vì nói quá nhiều, ha ha ha…”



Tống Hoài Cảnh chỉ gật đầu: “Ừm, đá cũng chuẩn xác đấy.”



Tôi: ….



15.



“Này, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”



Tôi đi theo Tống Hoài Cảnh ra ngõ nhỏ.



“Hỏi.”



Bởi vì sợ hãi, tôi vẫn luôn đi sát Tống Hoài Cảnh.



Hắn đột nhiên dừng lại, làm tôi đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đụng phải.



“Đau quá…”



Tôi xoa xoa chóp mũi: “Diệp Văn Tu làm như thế nào mà biết chuyện của tôi và anh?”



Hắn dừng rồi quay đầu lại nhìn tôi: “Trên người của em có mùi của tôi.”



“Hơn nữa…” Hắn chuyển tầm nhìn lên trên cổ của tôi.



“Một năm trước, tôi đã cắn lên xương quai xanh của em, tạo ra ấn ký màu đỏ trên đó.”



“…”



Nghe hắn nói xong, gương mặt của tôi có chút nóng lên.



Sao cứ cảm thấy có chút mập mờ.



Trên xương quai xanh đúng là có một ấn ký khó hiểu.



Có một lần, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy, còn trêu chọc là bị ai đó trồng dâu.



Lúc đó, tôi còn ngây ngốc mà nói là bị muỗi cắn.



Hiện tại xem ra đúng là vết cắn, không phải do muỗi.



“À, đúng rồi, anh là rồng? Không phải rắn à?” Để tránh xấu hổ, tôi nhanh chóng đổi đề tài.



Tôi nhớ rõ hình bên trên ngọc bội là rắn.



“Đó còn không có hình dáng rõ ràng.”



“Làm sao, em không thích rồng à?”



“Tôi… A?”



Tôi không nghĩ là hắn sẽ hỏi như vậy.



Sợ hắn giận dỗi, tôi vội vàng giải thích: “Sao có thể, rồng khí phách như thế, ai lại không thích rồng con chứ?”



“Em muốn có con?”



Tôi: “?”



Ý của tôi không phải là vậy!



Nói đến con, tôi nghĩ tới lời Diệp Văn Tu nói vừa nãy.



“Anh cũng không xem tôi là vật chứa gì đó… Sau đó muốn…” Nói đến điều sau thì âm thanh của tôi càng ngày càng nhỏ.



“Không phải.”



Tống Hoài Cảnh cắt lời tôi.



“Chỉ đơn thuần là thích thôi.”



?!



Tôi được thổ lộ kìa?!



16.



Tống Hoài Cảnh đưa tôi về đến bên dưới ký túc xá.



Bởi vì một câu nói của hắn “Chỉ đơn thuần là thích thôi.” khiến tôi có chút rối loạn.



Lần đầu tiên được thổ lộ trực tiếp lại có một loại cảm giác khác lạ.



Lần trước, Diệp Văn Tu thổ lộ, trong đầu tôi lại nghĩ là hắn muốn quấy nhiễu việc học tập của tôi.



Nhưng lại không giống Tống Hoài Cảnh.



Tuy rằng chỉ gặp mặt vài lần nhưng cảm thấy hắn ở bên tôi từ lâu rồi.



Giống như hắn nói, thì có vẻ trên người tôi có mùi của hắn.



Tôi có thói quen là chạm vào ngọc bội khi có rắc rối xảy ra, có cảm giác giống như đang dựa dẫm vào hắn.



Đúng là một mớ hỗn độn.



Đêm đó, chất lượng giấc ngủ của tôi thấp cực kỳ, hôm sau thì tôi mang theo cặp mắt gấu trúc mà đi học.



Tôi mới vừa ngồi xuống chưa lâu thì liền nhìn đến một bóng dáng màu đen quen thuộc xuất hiện đi đến bên cạnh tôi.



Tống Hoài Cảnh ngồi bên cạnh tôi, rồi coi như không có chuyện gì mà mở cuốn sách giáo khoa về tư tưởng chính trị của tôi ra.



“Cách hành xử đúng đắn trong quan hệ nam nữ …”



“…”



Tên nhóc này làm sao mà mở đúng trang như vậy hả!



Thẩm Thiên Thiên ngồi bên cạnh với vẻ mặt tám chuyện, cô nàng dùng ánh mắt liếc tôi một cái rồi lấy sách từ trong cặp ra rồi chạy tới bàn phía trước.



Cô nàng chẳng bao giờ ngồi hàng phía trước cả.



Tôi túm lấy ống tay áo của Tống Hoài Cảnh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi hắn:



“Anh lại đây làm gì?”



“Đi học, không phải rất rõ ràng sao?” Hắn nhàn nhạt đáp.



Rõ ràng??



“Vậy mà đến một cuốn sách cũng không có!”



“Cho nên mới muốn đọc cùng em, phu nhân để ý sao?”



!!!



Tôi nhanh chóng bịt miệng hắn lại: “Anh đừng có gọi bậy.”



Mặt mày của Tống Hoài Cảnh hơi cong lên, nốt ruồi son kia càng thêm quyến rũ, hơi thở của hắn phả lên mu bàn tay của tôi có chút ngứa.



Tôi cúi đầu, không muốn đối diện cùng hắn: “Tuy rằng chúng ta đã kết hôn, nhưng đây là trường học, làm ơn tự trọng một chút.”



Sau một lúc lâu hắn không nói chuyện, tôi nhìn về phía hắn.



Ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới, ý nói tay của tôi còn đang bịt miệng của hắn.



Các bạn học ở xung quanh thỉnh thoảng nhìn về hướng của tôi.



Chết chưa!



Tôi buông tay: “Anh đừng có gọi bậy.”



Hết một tiết, Tống Hoài Cảnh vẫn luôn an phận nghe giảng bài cùng tôi.



Giống như là vì muốn ở bên cạnh tôi trong một tiết học.



Không nha, nghĩ sai rồi.



Hắn ở cạnh tôi cả các tiết sau luôn.