Chồng Yêu, Mau Hộ Giá!

Chương 36: Chương 36




Nghỉ tết xong An Vy và Đình Phong lại quay trở lại công ty làm việc, song song với đó cô không cho người tìm kiếm thông tin xoay quanh thân thế của Đình Phong. Bây giờ quan hệ giữa anh và gia đình tuy căng thẳng nhưng chưa đến mức không thể cứu vãn, cô lại chưa nắm chắc cái gì trong tay nên không dám nói lung tung với anh mà lặng lẽ tìm hiểu trước.

Tuy biết chuyện này khá hoang đường nhưng cô vẫn hỏi Mỹ Nhi những thông tin vụn vặt về người chú của cô bé.

- Chú em ấy hả? Hồi trẻ chú ấy đẹp trai lắm nên mới cưa được thím em về nhà này. Để em cho chị xem ảnh hồi trẻ của chú ấy nhé.

Mỹ Nhi nói rồi lấy một cuốn album ảnh ra bắt đầu lật giở từng trang một.

- Đây là ảnh cưới của vợ chú em, năm ấy chú ấy có hai mươi lăm tuổi thôi, còn rất trẻ.

Lúc Phan Việt Dũng gặp nạn Mỹ Nhi vẫn chưa chào đời, nhưng sau này cô vẫn hay nghe mọi người nhắc đến chú ấy với vẻ tiếc thương.

- Khổ nhất chắc hẳn là thím em, bây giờ cũng không biết thi thể thím ấy ở nơi nào nữa.

An Vy đang ngắm nhìn cặp vợ chồng trong bức ảnh đến ngẩn người, nghe vậy cô bỗng giật mình quay sang hỏi Mỹ Nhi:

- Ý em là gì?

Mỹ Nhi không kể cho cô ngay mà chạy ra đóng cửa lại trước, sau đó cô bé giống như ăn trộm mà bò đến ngồi cạnh cô thì thà thì thầm:

- Cái này là em nghe trộm người lớn nói chuyện thôi, chị đừng kể với ai nhé. Thực ra hôm xảy ra tai nạn thi thể của thím em bị người ta trộm mất. Mọi người trong nhà em đã tìm kiếm thím ấy hơn hai mươi năm vẫn không có tung tích, cũng không biết là ai thất đức thế nữa. Trong bụng thím ấy dù gì cũng vẫn còn một sinh mạng nhỏ bé còn chưa kịp chào đời mà.

Mỹ Nhi vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt căm phẫn như hận không thể tìm ra tên hung thủ biến thái kia ra ánh sáng để hắn phải chịu tội trước vành móng ngựa. Đối với những lời kể của cô bé, An Vy lắng nghe rất chăm chú, cô không dám bỏ sót một chi tiết nào đồng thời mắt cô dán chặt lên bức ảnh cưới trước mặt, chú rể điển trai, nam tính, cô dâu xinh đẹp mềm mại đáng yêu. Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ bạc phận. Nhất là khi cô nghe nói linh hồn của người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn chưa được an nghỉ, một cảm giác bi thương không nói nên lời lan tràn khắp thân thể cô.

...

An Vy nhân lúc Mỹ Nhi ra ngoài mà chụp vội mấy bức ảnh cưới kia về quan sát, tiếp đến cô lại lấy lén lấy một sợi tóc của cô bé bỏ vào túi bóng. Sau khi trở về nhà, cô dùng app ghép ảnh bố mẹ để dự đoán khuôn mặt của con ra dùng.

Thực ra thì từ lúc nhìn thấy khuôn mặt đôi vợ chồng kia cô đã có phán đoán của riêng mình rồi, nhưng bởi vì không chắc chắn nên cô vẫn lợi dụng công nghệ hiện đại để giúp mình. Đến khi khuôn mặt của bé con hiện ra trên màn hình, bàn tay cô run rẩy đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất.

Khuôn mặt của bé trai giống hệt chồng cô ngày bé như đúc.

Trong lúc cô còn đang hoang mang đến tột độ thì bệnh viện cũng gọi điện đến trả kết quả.

Đình Phong và Mỹ Nghi có quan hệ huyết thống với nhau, theo lời bác sĩ nói thì hai người này có thể là anh em họ hoặc chú cháu. Nói chung dù là cái nào thì hai người này thật sự là người nhà của nhau.

Nhớ đến thái độ nhiệt tình tiếp đón mình của nhà họ Phan và việc họ thi thoảng lại hỏi cô về Đình Phong, An Vy đưa tay đập lên đầu mình một cái.

Đình Phong giống bọn họ như thế, còn cả thái độ nhiệt tình quá mức của Mỹ Nhi khi kể về chú thím của cô bé nữa, bọn họ đã gợi ý rõ ràng như vậy nhưng tại sao đến giờ cô mới nhìn ra chứ?

Ngu!

An Vy run rẩy nhặt lại điện thoại rồi đánh lên đầu mình cái nữa. Đánh xong cô bỗng giật mình tự hỏi bản thân.

Lúc thím của Mỹ Nhi gặp tai nạn, bà ấy vẫn chưa sinh con, thế nên bố chồng cô làm sao tìm thấy Đình Phong vậy? Lẽ nào ông ấy có liên quan đến vụ tai nạn của bố mẹ ruột Đình Phong?

Không thể nào!

An Vy cật lực phủ nhận chuyện này. Lúc cuộc đời Đình Phong tăm tối nhất, ông là người luôn ở bên chăm sóc, bảo vệ anh. Ông ấy không thể nào là hung thủ được!

Còn cả nhà họ Phan nữa, họ nhận ra Đình Phong có liên quan đến bọn họ từ lúc nào?

Liệu cô có nên nói sự thật khủng khiếp này cho Đình Phong biết không? Và anh biết rồi sẽ làm gì? Lật mặt với người nuôi nấng mình hơn hai mươi bảy năm hay tiếp tục giả vờ không biết rồi đối đầu với chính người thân của mình?

Bố chồng đối xử với vợ chồng cô quá tốt, tốt đến mức dù đôi lúc ông ấy có thiên vị Đình Hùng thì cô cũng không nỡ làm tổn thương ông ấy, không nỡ để đứa con trai ông ấy bảo bọc đến giờ phản bội lại mình.

Nhưng nhà họ Phan cũng rất tốt, kiếp trước bọn họ còn giúp đỡ Đình Phong rất nhiều. Chỉ là vì sao bọn họ lại không nhận nhau? Giữa bọn họ còn có khúc mắc gì mà cô chưa biết?

An Vy đi đi lại trong phòng hồi lâu, cô tập trung suy nghĩ đến mức Đình Phong mở cửa đi vào cũng không biết. Đến tận khi anh gỡ tờ giấy xét nghiệm trong tay cô, cô mới hoảng hồn muốn giật lại thì đã muộn.

- Đình Phong...

An Vy đang không biết nên giải thích thế nào đã nghe anh thản nhiên nói:

- Mấy ngày nay em bận rộn đến mất ăn mất ngủ là vì chuyện này sao?

- ...

Thôi thì nếu đã bị anh bắt gặp cô cũng không giấu anh nữa. An Vy chậm rãi kể lại tất cả những gì mình biết cho anh nghe, vừa kể vừa quan sát nét mặt của anh, anh cau mày một cái cô lập tức ngừng lại thấp thỏm không dám nói tiếp. Thấy cô lo lắng nhìn mình, anh ôm cô vào lòng, dịu giọng dỗ dành:

- Anh không sao cả, em cứ kể tiếp đi. Anh muốn nghe.

Anh không ngừng vỗ nhẹ lên bả vai cô, khuyên cô thả lỏng. An Vy thật sự bội phục anh sát đất, lúc biết sự thật cô sốc đến mức đầu óc trống rỗng, cả người run rẩy, anh làm sao có thể giữ được bình tĩnh như vậy chứ?

Tuy kinh ngạc là thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn kể tiếp câu chuyện cho anh. Kể xong, cô thấp thỏm hỏi:

- Anh không ngạc nhiên sao?

Đình Phong không trả lời cô mà chăm chú xem bức ảnh cưới trong điện thoại cô, đôi vợ chồng đó rất đẹp, còn có chút giống anh nữa.

Người ta hay nói con trai giống mẹ, mà anh cũng rất giống người phụ nữ trong ảnh với đôi mắt và sống mũi cao giống mẹ mình, nhưng lông mày và đôi môi và đường nét cương nghị trên sườn mặt lại giống bố. Dường như anh được thừa những điểm tinh túy nhất trên gương mặt bọn họ. Chả trách ánh mắt Lê Minh Lan mỗi lần nhìn anh đều giống như mang theo dao. Hoá ra bà ấy thông qua anh nhìn thấy kẻ thù mà mình căm hận nhất.

Tất cả những khúc mắc ngày trước ngay lúc này đột nhiên trở nên cực kỳ sáng tỏ. Tuy khó chịu nhưng nhiều hơn vẫn là sự nhẹ nhõm.

Nhìn cô nhóc trong lòng, anh cười nhéo má cô:

- Thực ra là có, nhưng bây giờ hết rồi.

Vừa nói anh vừa chuyển sang vân vê bàn tay thon nhỏ của cô, trong ánh mắt lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ lạ. Cô vợ của anh quá ngốc, tuy bây giờ cô thông minh hơn đôi chút nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của bố mẹ anh được. Từ lúc cô lấy mẫu tóc của bọn họ là anh đã sinh nghi và thay cô dọn dẹp hiện trường rồi. Thời gian sau đó anh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của cô, thấy cô dạo này đến nhà họ Phan gặp cô bé Mỹ Nhi kia nhiều hơn anh cũng đã phần nào đoán được kết quả, chỉ là chính bản thân anh cũng không muốn chấp nhận sự thật này. Nhưng khi nhìn thấy cô nhăn nhó khổ sở vì không muốn anh khó xử, anh đã biết mình không thể trốn tránh thêm được nữa. Anh cần đối mặt với sự thật và tìm ra thi thể của mẹ anh, tìm ra người đã hại chết bố mẹ mình.

An Vy không biết suy nghĩ hiện tại của anh, nhưng cô luôn tin tưởng và ỷ lại vào anh vô điều kiện, thế nên khi nghe anh nói vậy, cô lập tức tỏ rõ lập trường của mình:

- Đình Phong, mặc kệ anh lựa chọn thế nào, em vẫn sẽ luôn đứng về phía anh.