Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 162: Quần đều đã cởi




Edit: ThuyenLeK3

Beta: Twinsyl

Bích Hải Lam Thiên, Gia Thụ Thanh Phong. (đại loại là trời xanh gió mát ấy) Hít thở một luồng không khí tươi mới, cảm giác cả người tâm trạng đều đã trở nên cực kì tốt.

Tô Thi Thi cởi giày, chân trần bước đi trên bờ cát, híp mắt nhìn phía xa những du khách kia đang vui đùa.

“Lần sau nhất định mang bà nội cùng đến.” Tô Thi Thi khóe miệng cười rộ lên.

Như vậy khi nào được nghỉ phép, cô muốn nhất định cùng người nhà đến đây nghỉ dưỡng.

Cô đi tới một hồi, nhìn đến phía trước có một bé trai chừng bốn năm tuổi nhặt được một con sao biển nhảy lên nhảy xuống.

“Thật đáng yêu.” Tô Thi Thi kìm lòng không được đi qua, ngồi xổm trước mặt bé trai kia hỏi, “Nhóc con, cha mẹ em đâu?”

“Cô à, cô hỏi cái này làm gì?”

Cậu bé hai mắt cảnh giác nhìn Tô Thi Thi, đột nhiên đem sao biển ôm vào trong ngực, trừng mắt hỏi cô: “Cô muốn bắt cóc cháu sao? Cháu nói cho cô biết, cha cháu đang ở bên cạnh, ông ấy rất lợi hại. Cô dám đụng đến cháu, ông ấy nhất định đánh chết cô!”

“Ách...” Tô Thi Thi bị dọa đến chỗ, liền vội cúi đầu nhìn một phen chính mình.

Cô lớn lên giống người xấu sao?

Cô chưa từ bỏ ý định nở một nụ cười tươi tắn, ánh mắt rơi vào con sao biển trong lòng cậu bé kia nói: “Có thể đem cái đó cho cô nhìn xem một chút không?”

“Thì ra là muốn nhìn con sao biển này của cháu phải không?.”

Cậu bé tròng mắt xoay vòng di chuyển, đem sao biển đưa tới trước mặt Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, như vậy là có thể lôi kéo dụ dỗ rồi?

Cô vừa muốn đưa tay đến lấy, cậu bé đột nhiên đem sao biển thu trở về, cũng hướng cô thè lưỡi.

“Cháu không cho cô đâu, cháu cảm thấy cô là người xấu!” Cậu bé nói xong, nhanh chân bỏ chạy.

Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người.

Cô tới cùng đâu nào lớn lên giống bọn buôn người rồi hả?

May mắn bên cạnh không có ai, bằng không mất mặt nhiều rồi!

Tô Thi Thi chính là đang buồn bực, phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Thì ra cô thích mấy lọai này?”

“Bùi Dịch?”

Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, vội vàng quay đầu sao vậy là anh ta?

Trên mặt cô tươi cười cứng đờ, quay đầu bước đi.

Chết tiệt, không phải nói người điên này thân mình còn lo chưa xong không thể đây tìm cô nữa sao? Sao lại xuất hiện nơi này!

“Tô tiểu thư đây là thẹn quá thành giận?” Hỗ phó tổng đột nhiên xuất hiện liền đuổi theo, hai ba bước liền kéo tay Tô Thi Thi lại.”Hỗ tiên sinh, xin tự trọng.” Tô Thi Thi quay đầu trừng anh ta, ra sức nghĩ muốn rút tay mình về.

Cũng không thấy Hỗ phó tổng dùng lực, nhưng anh ta chỉ là như thế này nắm ở cổ tay Tô Thi Thi, cô liền động không được rồi.

“Kêu anh buông tay, có nghe hay không?” Tô Thi Thi tức giận.

Hỗ phó tổng lại giống như không có nghe vậy, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tô Thi Thi: “Tô tiểu thư thích chơi mấy loại đồ vậy thế này?”

Anh ta nói xong đánh giá một phen bốn phía, khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm mí mắt Tô Thi Thi, ý tứ hàm xúc không rõ nói: “Thứ này ở trên bờ biển cũng không thấy nhiều, vẫn lại là ở dưới biển nhiều.”

“Anh muốn làm cái gì chứ?” Tô Thi Thi trong đầu hiện lên một ý nghĩ không tốt.

Đang muốn chạy, Hỗ phó tổng bỗng nhiên lôi kéo tay cô hướng bờ biển chạy tới.

“A! Người điên này, buông!” Tô Thi Thi nóng nảy.

Anh ta hẳn không là muốn cùng cô chết chung đi?

“Tô tiểu thư không cần khẩn trương. Có tôi ở đây, hẳn không cho cô gặp chuyện không may.” Hỗ phó tổng ngoái đầu lại nhìn cười, lộ ra tươi cười tựa như ác ma.

Tô Thi Thi hận không thể lấy băng dính bịt miệng anh ta lại, thân thể ra sức lùi về phía sau.

Đúng là cô từ đầu không địch lại sức lực của anh ta, chỉ chốc lát sau đã bị kéo dài tới trong nước biển.

Váy xanh dài bị thấm nước biển, ướt sũng dán tại trên bắp chân cô. Nhìn người điên này hoàn toàn không ý định dừng lại, Tô Thi Thi tức giận đến vung một móng vuốt tóm lấy.

Móng tay thật dài găm vào cổ tay anh ta, lập tức để lại dấu ấn của mấy cái móng tay.

“A...” Ánh mắt anh ta lạnh lùng, đột nhiên xoay người qua, tay dùng lực lôi kéo, đem Tô Thi Thi cuốn vào trong lòng anh ta.

“Anh!” Tô Thi Thi xoa cái mũi, tức giận đến muốn cắn người.

Hỗ phó tổng nhàn nhạt nhìn lướt qua cổ tay, nắm cằm Tô Thi Thi, để cho cô xem chính mình, nhếch môi cười nói: “Tô tiểu thư, cô đây là lần thứ hai cô để cho tôi bị thương.”

“Sao vậy, liền như vậy muốn để cho tôi nhớ kỹ anh?”

“Đừng nghĩ mặt anh dát vàng, tôi nhìn anh như thấy cặn bã thôi!” Tô Thi Thi trầm mặt xuống, lạnh giọng nói, “Phiền toái anh buông tay, nếu không thì tôi kêu người đến. “

Cô vừa dứt lời, Hỗ phó tổng bỗng nhiên ôm lấy cô, thấp giọng cười nói: “Cô cứ việc kêu hô, tôi không ngại để cho tất cả mọi người biết.”

“Anh!” Tô Thi Thi cắn răng, anh ta cho rằng cô không dám sao?

Đây là anh ép tôi!

Tô Thi Thi ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên nắm thắt lưng anh ta, hướng đầu bên phải phía trên thắt lưng nhấn một cái. Chỉ nghe” cạch” một tiếng, nút của thắt lưng liền mở ra

Tô Thi Thi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tay trái lấy thắt lưng ra, tay phải mở nút quần của anh ta, thuận thế kéo khoá quần xuống, dùng lực đem quần kéo xuống dưới.Tất cả quá trình mất nhiều nhất năm giây, tất nhiên làm cho người ta hoàn toàn phản ứng không kịp.

“Chết tiệt, cô chán sống rồi!” Hỗ phó tổng chỉ cảm thấy nửa người dưới chợt lạnh, quần liền rơi đến trong nước biển.

“Tạm biệt!” Tô Thi Thi sợ đau mắt hột, vẫn đều đã từ từ nhắm hai mắt, nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta, liếc mắt một cái, quay đầu bỏ chạy. Đồng thời không quên giơ thắt lưng trong tay lên, hung hăng hướng anh ta rút đi.

“Bốp!”

Thắt lưng giật phát xuất giòn vang, hỗn tạp cùng với tiếng kêu rên của anh ta, tiếng sóng biển có vẻ càng quỷ dị.

“Chết tiệt, cô hướng nơi nào đánh!” Hỗ phó tổng khom người bảo vệ bộ vị trọng điểm, đau đến đỉnh đầu đổ mồ hôi.

Tất nhiên Tô Thi Thi đâu nào quản những thứ này, chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn.

“Hừ, cho anh ở đó tiếp tục tận hưởng!” Tô Thi Thi nâng váy, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Vị Hổ phó tổng này có dây lưng giống Bùi Dịch. Mà mấy tháng nay Tô Thi Thi dường như mỗi ngày đều mở, đã sớm từ từ nhắm hai mắt lại đều có thể cởi bỏ dễ dàng.

“Anh ta không tìm đến đây đi?” Tô Thi Thi chạy một hồi, nhịn không được quay đầu nhìn nhìn.

Gặp người đàn ông kia lại vẫn khom lưng đứng tại chỗ, cô trái lại sửng sốt một phen.

Hẳn không đánh tới anh ta phải cần người trợ giúp đi?

Tô Thi Thi lập tức nhớ tới chính mình vừa rồi,đúng là dùng toàn bộ sức mạnh...

“Hí...” Cô run run một phen, chạy trốn nhanh hơn rồi.

“Tô Thi Thi, cô đừng để cho tôi bắt lấy!” Phía sau truyền đến đàn ông tiếng gầm gừ, hiển nhiên là giận đến chỗ cực hạn.

Anh ta lớn đến thế này, cho tới bây giờ không mất mặt như vậy!

Chết tiệt, anh ta hiện tại đau đến nửa người dưới đều đã đã tê rần. Người phụ nữ chết tiệt đừng cho anh bắt lấy, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cô!

“Không được, tuyệt đối không thể để cho anh ta đuổi theo.” Tô Thi Thi vẫn lại là cảm thấy được lo lắng.

Bùi Dịch bên kia còn không biết lúc nào mới kết thúc, cô hiện tại ở nơi này đơn độc một mình, nếu lỡ bị anh ta bắt lấy thì phiền toái rồi.

Tô Thi Thi nhìn một phen bốn phía, phát hiện ven bãi biển có rất nhiều cô gái hướng bọn họ bên này nhìn.

“Có rồi!”

Tô Thi Thi nhớ tới vừa rồi lúc cô bị Hỗ phó tổng đi đến bắt lấy, liền có không ít cô gái, chàng trai liếc mắt đưa tình.

“Chậc chậc, lớn lên đẹp trai cũng không thể lãng phí rồi!”

Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, hướng tới những mỹ nữ kia chạy tới, cùng các cô gái thần thần bí bí nói một hồi, theo hướng ven đường chạy tới.

Phía sau đám mỹ nữ kia không biết sao vậy, đều đã giống như nhìn thấy kẻ thù vậy, một đám hướng tới người đang ngâm mình ở trong nước biển Hỗ phó tổng kia chạy tới.

“Tô Thi Thi!”

Hỗ phó tổng vừa thấy mấy cô gái chạy đến, tức giận đến mặt đều phải tái rồi.

Chết tiệt, cô đây là đem tất người đẹp trên bãi biển kêu họ đến cho anh sao?

“Ha ha ha...”

Tô Thi Thi đứng trên một gò đất, nhìn đến Hỗ phó tổng bị các cô gái vây đến nước không thể thấm vào, cười đến đứng lên ngồi xuống rồi.

“Tốt, tốt, hưởng thụ người đẹp đi nào!”

Tô Thi Thi vỗ vỗ tay, nâng váy, hướng biệt thự cách đó không xa đi đến.

Không biết Bùi Dịch bận đến khi nào. Vì để an toàn, cô vẫn là đi đến biệt thự là tốt nhất.

“Oa?”

Tô Thi Thi đi tới vài bước, đột nhiên nhìn đến trong biệt thự có người bước ra, đi đầu không phải là Bùi Dịch sao?

Trong lòng cô vui vẻ, bước nhanh hơn. Nhưng nháy mắt tiếp theo, động tác cô ngừng một trận, thất thần ngay tại chỗ.

Bùi Dịch, cũng không phải một người. Bên cạnh anh còn có một mỹ nữ mặc bikini, hai người động tác vô cùng thân thiết.

Hơ hơ có biến kìa.

Mà bà đã nhìn mặt người ta đâu mà biết mỹ nữ hay vậy?????

Đau đầu, chóng mặt, đau bụng mắc ói. A.... Đây là cái thể loại gì chứ >”