Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 253: Không thể lạc hậu hơn so với hai con chó




"Bùi tiên sinh, anh sẽ làm sao?" Tô Thi Thi thật cẩn thận nhìn người đàn ông phía sau.

Bùi Dịch mặt chải quét liền đen, cắn răng hỏi: "Tô tiểu thư, em nói xem?"

"Ha ha... Cái kia, chúng ta vẫn lại là nhanh đi về đi. Xe của chú Lý và mọi người đều đã vượt qua chúng ta rồi." Tô Thi Thi cười gượng nói sang chuyện khác.

"Tô tiểu thư, nói sang chuyện khác không có hiệu quả!" Bùi Dịch ở trên lỗ tai cô bất ngờ cắn một cái, "Anh nhìn thấy bên kia có một nơi, phong cảnh không tệ!"

"A!" Tô Thi Thi muốn khóc.

Ngàn phòng vạn phòng, Bùi tiên sinh khó phòng. Cô tại sao lại muốn cưỡi ngựa chứ?

Một giờ sau, Bùi tiên sinh mới thoả mãn ôm Tô Thi Thi, cưỡi ngựa chậm rì rì đi về nhà mới của bọn họ. Chỉ là bên khóe miệng, mơ hồ nhìn như là có cái dấu răng.

Tô Thi Thi ru rú tại trong lòng anh không suy nghĩ gì, buồn ngủ.

Nhà mới của bọn họ ở một khu dân cư cao cấp tại Bắc Kinh rất yên tĩnh, lộ ra nồng đậm cổ kính, giống như trải qua ngàn năm, không bị bào mòn bởi năm tháng

"Tứ Hợp Viện?"

Tô Thi Thi nhìn đến trước mắt một cánh cửa dày rộng chậm rãi kéo ra, buồn ngủ lập tức liền thức dậy: "Thật đẹp!"

"Anh từ lúc nào tìm được ngôi nhà như vậy thế?" Tô Thi Thi nhảy đến trên đất, vui vẻ chạy vào trong nhà, giống Già Lưu* vào thăm đại quan viên một dạng, nhìn trái nhìn phải, vui sướng không thôi.

Già Lưu trong Hồng Lâu Mộng, hình tượng nhân vật biểu hiện cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy mà còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc họa đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm.

Bùi Dịch ánh mắt u ám, cứ như vậy lặng không tiếng động đi theo phía sau Tô Thi Thi, cùng cô đi xem tất cả căn phòng.

"Nơi này vốn dĩ có phải là vương phủ không?" Tô Thi Thi ngồi trang nghiêm trong đại sảnh, cười tít mắt nhìn Bùi Dịch.

Bùi Dịch gật đầu, tùy ý nói: "Ban đầu quy mô muốn so với hiện tại lớn hơn một chút, sau này tới bị người ta chia nhỏ thành ba phần, anh mua được phần phía trước này."

Tô Thi Thi gật đầu.

Cô vừa rồi lúc đi dạo xung quanh các gian phòng, liền phát hiện phía sau đã bị người ta dùng tường vây cản, quy mô nhìn qua nhỏ một cách cưỡng chế. Nhưng ngay cả như vậy, tòa vương phủ này vẫn như cũ đầy đủ khí thế, đầy đủ uy vũ.

Tô Thi Thi nằm úp sấp ở trên ghế dựa, hai tay chống má, hai mắt tỏa ra sao sáng lấp lánh nhìn Bùi Dịch: "Cường hào, anh thật có nhiều tiền bạc!"

Loại này tòa nhà, cũng không phải vài trăm ngàn. Cũng không phải có tiền có thể mua được.

Lấy thân phận của Đoàn gia tự nhiên mua được không phải chuyện khó, nhưng mà Bùi Dịch cho tới bây giờ liền không dựa vào cái danh của Đoàn gia.

Tô Thi Thi đứng lên, dáng vẻ cún con chạy đến bên cạnh Bùi Dịch ngồi xuống, lôi kéo tay anh, nịnh nọt nói: "Bùi tiên sinh, anh có muốn nói cho em biết anh tới cùng là làm cái việc gì hay không?"

Muốn nói ra, Tô Thi Thi thật là buồn bực rồi.

Bọn họ đã thân mật như vậy có thể coi là quan hệ "Vợ chồng già", đúng là Bùi Dịch tới cùng là làm việc gì cô cũng không biết!

Bùi Dịch hai mắt nhíu lại, cười như không cười nhìn Tô Thi Thi: "Anh nhớ rõ anh cùng Tô tiểu thư em có hiệp nghị, chỉ cần em để cho anh vui vẻ, anh sẽ nói cho em biết, tuyệt không giấu diếm."

Tô Thi Thi mặt trắng xanh liền tái rồi, thở phì phì ngồi thẳng người, không nghĩ để ý anh nữa.

Làm cho anh vui vẻ? Thể lực của anh tốt như vậy, các loại tư thế đều phải thử qua một lần, hầu hạ như vậy còn chưa vừa lòng?

Tô Thi Thi chán nản! Anh liền là cố ý!

"Em đi ngủ." Tô Thi Thi đứng lên, nhìn cũng không nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, xoay người hướng tới phòng ngủ đi đến.

"Không biết Tiểu Vịnh hiện tại thế nào rồi." Bùi Dịch đột nhiên nói.

"A, em tại sao lại đem chuyện quan trọng như thế cho quên rồi!" Tô Thi Thi mạnh che miệng, vội vàng chạy đến kéo Bùi Dịch, "Mau dẫn em đi nhìn xem, quản gia bọn họ không có tới đây, Tiểu Vịnh chúng nó hẳn là không có việc gì chứ?"

Bùi Dịch nhìn cô gái nhỏ trước mặt cầm lấy tay mình, mâu quang u ám.

Cùng anh đấu sao? Tô Thi Thi vẫn lại là còn có chút ngây thơ!

Lúc hai người đi tới hậu viện, Tiểu Vịnh chính là đang nằm úp sấp ở trên thảm cỏ, Đại Cẩu Tử ở bên cạnh nó ngửi tới ngửi lui.

Mà quản gia cùng Tiểu Ưu bọn họ chính là vẻ mặt không từ bỏ đứng ở một bên.

"Tiên sinh, các người đã tới. Tiểu Vịnh không chịu vào ổ chó." Quản gia xoa mồ hôi lạnh nói.

Bọn họ đều đã dụ cả nửa ngày rồi, đúng là vị chó tổ tông kia liền là không chịu đi vào.

"Tại sao? Chuồng chó không phải đều đã làm không khác biệt lắm..." Tô Thi Thi còn chưa nói xong, nhìn đến phía trước chuồng chó khi đó mạnh trừng lớn mắt, ánh mắt cường bạo chuyển qua trên người Bùi Dịch, "Bùi tiên sinh, ha ha, người... Người..."

Cô thật sự nói không ra lời.

Trước mặt chuồng chó kia đại khái rộng năm sáu mét vuông, có điều nó là một cái hộp sắt vuông vuông thẳng thẳng, liền ở phía trên mở một cái cửa sổ nhỏ hình vuông rộng khoảng 50 centimeter, cộng thêm một cái cửa để vào chuồng chó.

Cho dù là chó cũng không nghĩ muốn ở trong cái loại chuồng giống như ngục giam này đi!

Bùi Dịch sắc mặt đen lại, không nói gì nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, quay đầu trừng hướng quản gia: "Người đến dở nóc ra đi."

"A? A..., là, lập tức đi!" Quản gia bước nhanh hướng tới cửa đi đến.

"Bên trong này còn có một tầng?"

Tô Thi Thi trái tim đập mạnh, không hề nghĩ ngợi, ôm cánh tay Bùi Dịch, ra sức khen ngợi nói: "Bùi tiên sinh, anh chuẩn bị quả thực là quá chu đáo, đây là do chính anh thiết kế sao? Thật lợi hại!"

Bùi Dịch khóe miệng giật giật.

Cô gái này,em càng ngày càng biết giả vờ rồi.

Quản gia rất nhanh tìm người đến, đem cái nắp xốc lên, lộ ra bên trong một tòa bằng gỗ màu sắc rực rỡ.

Xa xa nhìn lại, giống như là một tòa thành Cầu Vồng lấp lánh. Tô Thi Thi che miệng, hốc mắt có chút ướt át.

"Thật là chính anh thiết kế à? Thật đẹp!" Tô Thi Thi trong lòng ngọt đến độ tan chảy rồi.

Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, Bùi Dịch sẽ vì bọn họ làm nhiều như vậy.

Cho dù là Tứ Hợp Viện này, hay vẫn lại là ổ chó, mỗi chuyện anh làm đều đã vì bọn họ suy xét.

Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, ôm cô vào trong ngực, nhàn nhạt nói: "Nếu biết anh tốt như vậy, em có phải hay không cũng nên là bày tỏ chút thành ý?"

Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, đột nhiên kiễn chân lên, xoay người, ôm lấy mặt anh vòng tay qua cổ liền hôn anh một cái thật sâu.

Âm thanh hôn môi, vào lúc nửa đêm dị thường vang dội.

Bùi Dịch cả người đều đã cứng lại rồi, bên tai rất nhanh đỏ ửng, rồi lan nhanh lên gương mặt anh. May mắn chỉ là bầu trời tối đen, bằng không thật sự là - -

Quá xấu mặt rồi!

Cô gái này dám đùa giỡn anh!

Đám người quản gia bọn họ vội vàng dời mắt, cúi đầu một đám buồn cười không thôi.

"Xong rồi, trêu chọc anh rồi!" Tô Thi Thi vừa thấy Bùi Dịch ánh mắt thay đổi, vội vàng chạy tới chỗ quản gia bọn họ đem Tiểu Vịnh dẫn vào trong chuồng chó.

"Gâu Gâu!" Đại Cẩu Tử cũng muốn đi vào, bị Tô Thi Thi vỗ đầu một cái.

Đại Cẩu Tử ư ử khẽ kêu một tiếng, tựa hồ cực kỳ khẩn trương, một mực bên ngoài xoay quanh làm nũng, Tô Thi Thi nhìn đến bộ dáng của nó, "Xì" một tiếng liền nở nụ cười.

Thì ra, nó cũng không phải là không để ý.

May mà Tiểu Vịnh sinh sản bình an vô sự.

Nửa giờ sau, thuận lợi sanh ra bốn con chó Bảo Bảo. Một con màu đen nhánh lớn lên nhất định giống Tiểu Vịnh, hai con màu vàng và hoa văn, vừa thấy liền là con lai của Tiểu Vịnh cùng Đại Cẩu Tử.

Một con khác bộ dáng càng giống Đại Cẩu Tử một chút, cũng càng nghịch ngợm một chút, vừa sinh ra liền bò vào trong lòng ma ma đòi sữa rồi.

Tô Thi Thi ghé vào ổ chó bên cạnh, trong lòng vui vẻ vô cùng, ngửa đầu đối với Bùi Dịch nói: "Đáng yêu đúng không?"

"Uh"m." Bùi Dịch nhàn nhạt gật đầu, chẳng mấy khi nhìn thấy mấy con chó này được thuận mắt một chút.

Tô Thi Thi cười càng lúc càng vui vẻ, ôm ngực nói: "Chúng nó lớn một chút nữa sẽ càng đáng yêu!"

"Uh"m." Bùi Dịch tựa hồ tán thành lời của cô.

Tô Thi Thi vui vẻ cực kỳ, xem ra Bùi Dịch cũng không phải rất chán ghét Tiểu Vịnh chúng nó, nhưng mà cô còn không có vui vẻ được bao lâu, liền nghe Bùi Dịch nói: "Anh cảm thấy được, con của anh với em sinh ra sẽ càng đáng yêu."

Tô Thi Thi lúc này hóa đá.

Bùi tiên sinh, người đây là so sánh kiểu gì vậy!

Tô Thi Thi đang muốn nán lại một hồi nghịch mấy tiểu bảo bảo, đã bị Bùi Dịch bắt đi, còn thủ thỉ bên tai cô trêu đùa nói: "Không thể lạc hậu hơn so với hai con chó!

Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt, Bùi tiên sinh trong đầu toàn là ý nghĩ đen tối, lúc nào cũng nghĩ đến phương diện kia, đã tu luyện đạt tới đỉnh cao!:,

Mà lúc này ở trang viên Đoàn gia, phòng ngủ ở nhà chính đèn vẫn còn đang mở, Đoàn Kế Hùng đang hướng Nhậm Tiếu Vi phát giận.

"Bà xem đứa con trai tốt của bà đi, vậy mà đi theo cái tiện nha đầu kia rời đi! Trong mắt nó tới cùng còn có chúng ta không!"

Nhậm Tiếu Vi mâu sắc hơi trầm xuống, mím môi, sắc mặt nhìn ra cũng thật không tốt.

Bùi Dịch lúc trước không có phản đối, bà liền cảm thấy được có gì đó bất thường. Quả nhiên, con bà liền dọn đồ đi luôn, đúng là không thỏa hiệp.

"Nó muốn đi, tôi muốn giữ cũng không được. Ông nếu có bản lĩnh, chính mình đi gọi nó trở về đi!" Nhậm Tiếu Vi không kiên nhẫn nói. Bản thân bà hiện tại thần kinh suy nhược, dễ dàng đau đầu, hơn nửa đêm không cho đi ngủ, trong lòng đều là lửa giận.

"Hừ! Tưởng tôi không có cách bắt nó trở về sao?" Đoàn Kế Hùng nheo hai mắt lại, mâu trung lộ ra quét xuống nguy hiểm, "Đồng Đồng ngày mốt liền trở về, tôi ngược lại là muốn xem thử nó thật sự muốn mặc kệ đứa em trai này hay không!"

"Không trở lại phải không? Tôi có biện pháp để cho nó phải trở về!"

Mọi người ngủ ngon. Tui cầu cho chị nhà mau chóng có baby cho anh vui thôi ???????