Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 259: Tô tiểu thư nổi giận




Edit: (Mít)

Beta: Ryeo

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng, đánh thức người đang ngủ say.

Thời điểm Tô Thi Thi tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có ai, không khỏi có chút mất mát.

Anh ấy không trở về sao? Ngày hôm qua cô chạy một ngày, mệt đến mức chịu không được ngủ thiếp đi. Vốn là tưởng buổi sáng hôm nay có thể nhìn thấy anh, không nghĩ tới vị trí bên cạnh trống không, sờ lên lạnh lẽo một mảnh.

Cô mặt mày ỉu xìu đi xuống giường, đang muốn đứng lên, liếc mắt thấy trên tủ đầu giường đặt một mảnh giấy nhỏ.

Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ, vội vàng cầm lên đọc lời ghi chép.

" Buổi sáng tốt lành. Yêu em. - - Dịch."

( Mít: huhu, tôi cũng sáng dậy vừa mở mắt đi edit đây , ăn bánh gato no rồi T _ T)

Khóe miệng Tô Thi Thi không tự giác cong lên, ôm giấy ghi chép màu trắng vào trong ngực, cười đến giống như thiếu nữ hoài xuân một dạng.

Tim, rất nhanh đều lấp đầy vị ngọt đến ngấy rồi.

U ám chốc lát được quét sạch, Tô Thi Thi tâm tình thật tốt đứng lên, vặn eo bẻ cổ đi vào phòng thay đồ.

Khóe miệng của cô duy trì tươi cười, ánh mắt chậm rãi đảo qua, hôm nay muốn mặc cái gì...

"A, Sao lại thế này?"

Tô Thi Thi xoa xoa mắt. Cô không nhìn lầm, trong tủ quần áo của cô thật sự có rất nhiều quần áo, được nhét đầy ắp. Cô lấy ra một bộ quần áo ngẫu nhiên trong đó, khóe miệng giật giật.

Chanel mẫu mới nhất.

Lại lấy ra một bộ khác, Dior kiểu dáng mới nhất.

Lại lấy ra, khăn lụa của Givenchy.

A - - những thứ này còn không tính, khoa trương hơn chính là, trong ngăn tủ bên cạnh treo ngập tràn một ngăn tủ lễ phục cao cấp!

Hồng, trắng, vàng kim, lam, phấn... Áo cúp ngực, áo nghiêng vai, áo eo cao, áo eo thấp... Rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có!

Tô Thi Thi nổi giận! Nội tâm đều đã đang nhỏ máu!

Nhiều quần áo như vậy, xài hết bao nhiêu tiền rồi? Mà còn nhiều quần áo như vậy cô mặc nhiều năm cũng không hết, nhất là những thứ lễ phục như thế này, muốn cô dùng làm cái gì?

Tô Thi Thi tùy tiện mặc một bộ thuận tiện cho hoạt động đi lại, thở phì đi đến thư phòng.

Bùi tiên sinh không có ở thư phòng.

Tô Thi Thi lại quay đầu đi đến nhà ăn, về phía sau viện, đi Tiền viện, lục soát khắp nơi toàn bộ tòa nhà, cũng không thấy bóng dáng Bùi Dịch.

Quản gia thấy sắc mặt cô không tốt, đứng ở một bên thật cẩn thận nói: "Tô tiểu thư tìm tiên sinh sao? Tiên sinh sáng sớm đã đến công ty rồi."

Tô Thi Thi hít sâu một hơi, quay đầu nặn một nụ cười tươi tắn với quản gia: "Tối hôm qua có trở về sao?"

Quản gia nghĩ nghĩ nói: "Có, tối hôm qua lúc nữa đêm đã trở về."

" Hay lắm =))." Tô Thi Thi trên mặt tươi cười lớn hơn một chút nữa.

Bùi Dịch, anh khá lắm. Sợ em chửi, cho nên vụng trộm trốn đúng không?

Tô Thi Thi xách túi lên, bóp bóp nắm tay, đi tới cổng lớn, đi hai bước, quay đầu nhìn quản gia, muốn cho ông đem những thứ quần áo này đi.

Nhưng mà suy nghĩ, quản gia phỏng chừng vì thế sẽ bị giáo huấn một trận, đành phải thôi.

Cô vừa đi, vừa cầm điện thoại ra nhắn tin cho Bùi Dịch: "Tháng này anh không có tiền tiêu vặt!"

Hừ! Ai bảo anh dám xài tiền bậy bạ!

Quản gia thăm dò, nhìn ra bên ngoài, thấy Tô Thi Thi đã đi, mới lặng lẽ cầm điện thoại ra, cùng lúc nhắn tin cho Bùi Dịch.

"Tô tiểu thư rất tức giận, nhưng cũng không có phát hỏa."

Trong văn phòng tổng giám đốc tầng 20 của Xây dựng Tiệp Khắc, di động Bùi Dịch trước sau rung lên hai lần, anh xem xong tin thứ nhất, mày thâm thúy nhếch lên.

Không tiền tiêu vặt là cái gì, dù sao anh có khi là túi vàng nhỏ.

Nhìn tin thứ hai khi đó, sắc mặt của anh cũng có chút vi diệu, có vẻ đăm chiêu nhìn chăm chú nửa ngày, trở về tin nhắn thứ nhất, chậm rãi gửi trở về mấy dòng chữ.

"Tuân mệnh, Bùi phu nhân."

Người phụ nữ nhỏ không có phát hỏa ngay, phỏng chừng muốn anh trở về mới trừng phạt, vẫn nên biểu hiện tốt một chút.

Bên kia, Tô Thi Thi ngồi trên xe nhìn tin nhắn trả lời của Bùi Dịch tuy vẫn là có chút đau lòng những thứ xa hoa tốn tiền bạc kia, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được cong lên.

Có một số việc ngoài miệng nói không cần, nhưng người đàn ông này vẫn cứ làm, cái loại cảm giác ngọt ngào này đúng là không có cách nào ngăn được.

Tô Thi Thi che mặt. Được rồi, cô cũng là người phụ nữ ham hư vinh.

Nhưng mà, vẫn nên cùng Bùi tiên sinh bàn luận kĩ một chút, kiểu dáng giống nhau không cần mua nhiều như vậy, quá lãng phí!

Nửa giờ sau, cô đến chỗ cô cùng Tống Trọng Hạo hợp tác mở công ty mới.

Địa chỉ công ty đều là Tống Trọng Hạo chọn. Sư huynh cô trước khi về nước đã muốn gây dựng sự nghiệp, cho nên từ sớm liền chuẩn bị sẵng sàng. Lúc này đã ổn định phần tài chính, liền lập tức kí hợp đồng.

Tô Thi Thi nhìn tòa nhà kiến trúc màu xanh đậm tỏa sáng lung linh, đáy mắt lóe sáng, khích lệ chính mình cố lên.

"Tô Thi Thi, mày nhất định có thể!" Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Thời điểm cô đi lên, Ôn Ngọc cũng vừa đến, mà Tống Trọng Hạo cũng vừa cùng đối tác kí xong hợp đồng cho thuê.

Tô Thi Thi vừa đến, liền bắt đầu mỗi người một việc lu bù lên.

****

Hai giờ chiều, sân bay quốc tế thành phố, một đám bảo vệ chính đang đi đi lại lại xem xét bốn phía, một đám sắc mặt lo lắng, như là đang tìm người.

Mười phút sau, người bọn họ muốn tìm vẫn không tìm được, bảo vệ trưởng sắc mặt nghiêm trọng, không dám gọi cho ông chủ.

"Cái gì? Tiểu thiếu gia không thấy nữa?" Cao ốc mới của Đoàn thị, Đoàn Kế Hùng nghe được câu nói trong điện thoại bảo vệ, mặt trắng xanh một phen biến thành trắng: "Một người lớn như vậy làm sao có thể đột nhiên không thấy? Có phải bị người bắt cóc rồi không hả? Khẩn trương phái người đi tìm!"

Cùng lúc đó, Bùi Dịch cũng nhận được điện thoại của người anh phái đi.

"Cho người đến đồn công an tìm." Bùi Dịch trầm giọng nói xong, cúp điện thoại nhắn cho Tần Phong, để anh ta cũng phái người đến.

Đoàn Tĩnh Đồng về nước, nhìn như giữ bí mật, nhưng Tứ Đại Gia Tộc mỗi người đều theo dõi nhất cử nhất động của ba nhà còn lại, loại tin tức này có khả năng giữ bí mật được bao lâu.

Bùi Dịch không dám cam đoan tới cùng là ai đưa Đòan Tĩnh Đồng đi, nhưng anh trước phải đảm bảo an toàn cho cậu em trai này!

Người em trai này nếu gặp chuyện không may, mẹ anh nhất định phát điên!

Sau khi Bùi Dịch cúp điện thoại, cầm lấy tây trang áo khoác, đi ra bên ngoài.

Mà lúc này trong văn phòng tổng giám đốc, Hỗ Sĩ Minh cũng nhận được tin tức.

"Mất tích?" Hỗ Sĩ Minh đang xem văn kiện, động tác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trợ lý của mình.

Trợ lý thật cẩn thận nói: "Nghe nói là một vị khách nhỏ tuổi của Đoàn gia."

" Vị khách nhỏ tuổi?" Hỗ Sĩ Minh nhẹ cười, trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.

Chuyện này Đoàn Kế Hùng lừa gạt trẻ con ngốc còn được, làm sao giấu giếm được mắt bọn hắn?

"Cuối cùng cũng đến." Hỗ Sĩ Minh tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng hiện lên quét xuống lãnh ý.

Hắn trái lại cực kỳ chờ mong đứa con riêng trong truyền thuyết kia đến.

"Tô Thi Thi bên kia đang làm gì?" Hỗ Sĩ Minh nghĩ nghĩ hỏi.

Trợ lý vội vàng nói: "Tô tiểu thư cùng Tống tiên sinh còn có Ôn tiểu thư, cùng hợp tác mở một công ty thiết kế, đã thuê văn phòng, ngay giữa Minh Đỉnh chúng ta và Xây dựng Tiệp Khắc, đi mất năm phút đồng hồ."

"Tốc độ so với trong tưởng tượng của tôi vẫn còn nhanh hơn."

Hỗ Sĩ Minh đứng lên, chỉnh sửa quần áo chính mình, có vẻ đăm chiêu nói: "Tô tiểu thư, cô so với tưởng tượng của tôi càng thêm có tố chất."

Làm sao bây giờ? Tôi đối với cô càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi.

( Mít : * ngứa ngứa * =_= Gái có chồng vẫn không tha, đồ động vật ăn tạp!!!!!!!)

Hỗ Sĩ Minh nhận áo khoác tây trợ lý đưa mặc vào, nói với trợ lý: " Dời hội nghị buổi chiều lại, tôi muốn đi gặp Tô tiểu thư một lần."

"A? Vâng. " Trợ lý nói xong nhịn không được run run một phen. Anh ta cảm thấy người bị ông chủ của anh ta nhìn trúng thật đáng thương.

Nhưng anh ta càng sợ hãi chuyện, tổng giám đốc của anh ta cùng vị Bùi tổng kia đối đầu hơn.

Bởi vì bọn họ từ đầu đã không thắng nổi!