Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 272: Trần truồng




Edit:

Beta: Ryeo

"Gâu gâu!" Trên mặt cỏ treo đầy đèn ngũ sắc, một trận tiếng chó sủa đinh tai nhức óc, làm đèn lồng tựa hồ cũng bị chấn động mà rung lắc.

Mọi người hoảng hốt nhìn Đại Cẩu Tử trong miệng ngậm một con chó con phi tới, thời điểm chạy đến trên đường, bị một thứ như nón lụa đen gầm lên một tiếng trong cổ họng. Đại Cẩu Tử vội xoay đầu, vung mông, quay đầu bỏ chạy.

Độ khó của động tác kia, một phát như muốn vặn gãy thắt lưng, thật sự là kỳ tích!

"Gâu gâu!" Tiểu Vịnh đánh hơi rất không dễ dàng mới tìm được vị trí của chồng con, gặp Đại Cẩu Tử muốn chạy, nhanh chóng chạy đuổi theo.

"Ẳng..." Đại Cẩu Tử bị Tiểu Vịnh đuổi bị dọa sợ, liều mạng chạy như điên.

"Cái gì tình huống gì đây? Kia không phải chó ngao Tây Tạng sao? Bảo vệ đâu, nó cắn chết người mất!" Các vị khách luống cuống, nhất là khách nữ, một đám sợ tới mức hoa dung thất sắc.

"Sao chúng nó vào được đây vậy?" Hỗ Sĩ Minh sắc mặt tối đen một mảnh, liếc người bảo vệ ở đằng xa đang đuổi theo con chó, ánh mắt giận dữ "Khẩn trương xử lý tốt!"

Một đám các nhân viên an ninh đuổi theo Tiểu Vịnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khẩn trương đuổi theo.

Bỗng nhìn thấy Đại Cẩu Tử khi đó, các nhân viên an ninh đều đã trợn tròn mắt. Bọn họ hoàn toàn không biết một con chó khác làm sao vào được đây!

"Bùi Dịch, chúng ta... có nên chạy trước không?" Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo Bùi Dịch, mạnh mẽ nuốt nước miếng.

Chuyện này, thật sự không liên quan tới cô!

"Có trò hay không xem?" Khóe miệng Bùi Dịch cong lên ánh mắt nhàn nhạt liếc Hỗ Sĩ Minh ở phía trước.

Hỗ Sĩ Minh trực giác cực kỳ nhạy cảm, nhìn sang phía bên này. Ánh mắt hai người giao nhau, bắn ra tia lửa điện xoèn xoẹt!

Hỗ Sĩ Minh quay đầu, bước đến trung tâm, trấn an khách khứa.

"Thật xin lỗi đã để xảy ra tình huống bất ngờ, Hỗ gia tôi..."

"A, hai con chó điên sao lại ở chỗ này! A, không cần tới đây, anh! Anh cứu em!" Hỗ Sĩ Minh còn chưa nói xong, phía trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu như quỷ.

Lập tức, Hỗ Quân Nhạc như bị lửa đốt đít một dạng, chạy như điên chạy tới chỗ Hỗ Sĩ Minh, phía sau anh ta là Đại Cẩu Tử ngậm con chó con, phía sau Đại Cẩu Tử là Tiểu Vịnh đang nổi giận đùng đùng.

"A, cứu mạng!" Hỗ Quân Nhạc sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Tại sao hai con chó này lại thích đuổi theo anh ta vậy!

"Gâu gâu gâu!" Tiếng chó sủa càng ngày càng gần!

"Sao Đại Cẩu Tử lại ngậm " Tiểu Bảo Bảo" đi cùng rồi hả?" Tô Thi Thi lúc này mới nhìn rõ, Đại Cẩu Tử vậy mà ngậm con nó cùng đi đến, khó trách Tiểu Vịnh phát điên.

Xong rồi, chó cái mới đẻ thật sự cực kỳ khủng bố nha! Bây giờ nó không khác gì chó điên! Tô Thi Thi giờ khắc này thật sự rất muốn giết Đại Cẩu Tử để nấu lẩu thịt chó ăn!

"Hỗ Quân Nhạc, đứng lại!" Hỗ Sĩ Minh nhìn thấy em trai chạy đến chỗ mình, mặt đều đã xanh, hận không thể một cước đá đi.

Đồ con lợn, nơi này là trong đám người tìm...

"A! Cứu mạng!" Nơi xa truyền đến một tiếng thét chói tai. Nhìn đám người hỗn độn trước mắt, muốn nhân cơ hội tiếp cận Hỗ Sĩ Minh, Mễ Tuyết Nhi dưới tình thế cấp bách giẫm lên váy, lảo đảo hai bước, vừa lúc chắn trước mặt Hỗ Sĩ Minh.

Cô ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hỗ Quân Nhạc cùng hai con chó chạy tới chỗ cô ta, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

"Ôi mẹ ơi!" Hỗ Quân Nhạc đang chạy như bay, đột nhiên thay đổi phương hướng, bịch một tiếng đụng phải cái bàn bên cạnh.

Mà Đại Cẩu Tử đuổi theo bây giờ không may mắn như vậy, giống như đạn pháo một dạng, thẳng tắp phi về phía Mễ Tuyết Nhi.

"A!"

"Oẳng..."

Hai tiếng kêu quái dị vang lên sau đó, mọi người chỉ thấy con chó con kia lượn một đường cong rất đẹp trong không trung, kêu lên một tiếng, thẳng tắp rơi xuống.

Mà Mễ Tuyết Nhi vì cú va chạm này, kêu lên một tiếng, ngã chổng vó xuống đất.

"Tiểu Bảo Bảo!" Tô Thi Thi sắc mặt trắng bệch, rất nhanh muốn lao tới, phía sau cô, Bùi Dịch rất nhanh vươn tay ra.

" Viuu..." Trong không khí tựa hồ truyền đến một vật thể rơi xuống, cắm đầu ngã xuống, vô tình mà như cố ý, thẳng tắp ngã chính giữa ngực.

" A..." Bị Bùi Dịch giữ chặt, Tô Thi Thi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về một màn phía trước này.

Cơ hồ tầm mắt mọi người đều đã rơi vào bộ ngực Mễ Tuyết Nhi.

Khe rãnh đầy đặn, một con chó nhỏ bộ lông vàng đang lay bốn móng vuốt nhỏ, cố gắng vươn đầu, vẻ mặt lờ mờ

"Đây là cái gì? A! Cứu mạng! " Mễ Tuyết Nhi bị đá hồn bay phác lạc, cúi đầu nhìn vật thể lông lá xù xì nằm úp sấp trước ngực mình, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liều lĩnh hét rầm lêm.

"Hỗ Sĩ Minh, cứu tôi! Hỗ tiên sinh, cứu tôi!"

Đang muốn đưa tay ra kéo cô ta đứng dậy, Hỗ Sĩ Minh nghe được lời này các cô ta, mặt nhất thời tối đen vô cùng.

"Người phụ nữ ngốc này!"

"Tuyết Nhi, này... Này... Sĩ Minh, cậu mau tới cứu nó, ta sợ chó!" Mẹ của Mễ Tuyết Nhi gấp đến độ cái gì đều đã quên, nói xong mới phát hiện chính mình đã làm cái việc ngu ngốc.

Mễ gia bởi vì một số nguyên do nên biết được thân phận của Hỗ Sĩ Minh, nhưng bây giờ lại dưới tình thế cấp bách lại kêu tên anh ta ra...

Mễ phu nhân sợ tới mức mồ hôi lạnh đều đã chảy, chồng bà ta lúc trước dặn dò không được nói năng lung tung tung, để lộ thân phận của Hỗ Sĩ Minh, không cần gây chuyện, lần này làm sao đây?

"Ách..." Nơi xa, Tô Thi Thi thiếu chút nữa không cười ra tiếng.

Đây là hai người tới phá đám à? Cô quả thực bội phục bọn họ, cô vừa rồi không dám làm gì, mẹ con Mễ gia làm được rồi!

Cô rất muốn xem sắc mặt tức giận của Hỗ Sĩ Minh lúc này! Tên kia phỏng chừng bị chọc giận phát điên rồi!

Hỗ Sĩ Minh đâm lao phải theo lao, do dự một giây, liền đi tới phía Mễ Tuyết Nhi.

So với việc bị lộ thân phận, hắn càng chú trọng danh dự chính mình. Thấy chết mà không cứu, không có phong độ như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài thì làm sao hắn ở Bắc Kinh này tiếp tục lăn lộn?

Hắn còn chưa kịp chạm tới Mễ Tuyết Nhi, Đại Cẩu Tử đã đi trước một bước vòng ra sau gáy.

Mặt khác, Tiểu Vịnh thấy con trai của mình bị người ta bắt nạt, nổi giận gầm lên một tiếng liền vọt đến.

"Gâu gâu!" Đại Cẩu Tử sốt ruột, bị vợ tóm được sẽ bị cắn, hai cái chân trước vội vàng hướng ngực Mễ Tuyết Nhi nằm úp sấp, dùng miệng ngậm con chó con đi.

Lần đầu tiên, không ngậm được.

Đại Cẩu Tử có chút sốt ruột, bốn móng vuốt trên này, liều mạng kéo kéo, rốt cục lôi được chó con ra ngoài, ngậm nó bỏ chạy.

Mễ Tuyết Nhi đến phản kháng cũng không kịp, khi phục hồi tinh thần lại phát hiện nửa người trên của mình đang trần truồng, sợ tới mức oa một tiếng liền khóc.

"Chết tiệt!" Hỗ Sĩ Minh chửi thầm một tiếng, cởi áo khoác ra che lấy Mễ Tuyết Nhi.

Trong vũ hội nhà hắn lại xảy ra chuyện như vậy, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Nhưng như này liệu đã là kết thúc rồi?

Nơi xa, Tiểu Vịnh nhìn phía sau các nhân viên an ninh đuổi theo, bản năng chạy lên phía trước.

Bởi vì chạy quá nhanh, nón trên đầu nó rơi trên mặt đất, mấy cái rương trên lưng cũng lung lay thoáng động đậy, rơi xuống đất.

"A, em nhớ ra rồi, mấy cái rương kia là ong mật!" Tô Thi Thi cả kinh kêu lên.

"A, chạy mau, ong mật đến rồi!"

"A, cứu mạng!"

Hiện trường nhất thời rối một nùi, khắp bầu trời một đám ong mật, trên mặt đất mọi người ba chân bốn cẳng bỏ chạy, quả thực so với chụp ảnh khoa học viễn tưởng còn đặc sắc hơn.

"Bùi Dịch, chúng ta có nên chạy trước không?" Tô Thi Thi lặng lẽ lôi kéo Bùi Dịch.

"Nói thừa!" Bùi Dịch liếc cô một cái.

Anh hiện tại, muốn giết chó!

Tui mới về tới. Up truyện đây. Mn ngủ ngon ?????