Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 374: Tâm tư Bùi tiên sinh




Tô tiểu thư chạy, để lại Bùi tiên sinh một mình đối mặt với các ánh mắt loại nghi ngờ, mà Tần tiên sinh lại ở trên ghế lái phụ giả say, đánh chết cũng không tỉnh.

Lục tục từ trong xe cảnh sát xuống rất nhiều người, thậm chí có súng thật đạn thật, cao độ cảnh giác hướng tới Bentley vây lại.

Mà khi đội trưởng đội cảnh sát giao thông nhìn đến người đang ngồi trong buồng lái thực ra là Bùi Dịch khi đó, tiểu tâm can thiếu chút nữa đình chỉ nhảy động, hận không thể đánh chết tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia.

Bắt ai không bắt lại đi bắt một tổ tông trở về! Chán sống sao!

Bùi Dịch tuy ở Bắc Kinh này so ra kém Tứ Đại Gia Tộc hiển hách, nhưng cũng không phải người bình thường có thể chọc được. Huống hồ loại chuyện này luôn là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, liền tính anh uống rượu lái xe bị bắt tại trận, cũng đừng làm ra chyện lớn như vậy. Hiện tại tốt rồi, phỏng chừng toàn thành phố đều đã biết rõ.

"Bùi tiên sinh, cái này... Đây là có phải có cái gì hiểu lầm không?" đội trưởng đội cảnh sát giao thông nặn ra một mặt tươi cười, khó xử nhìn Bùi Dịch.

"Không có hiểu lầm." Bùi Dịch mở cửa xe đi xuống xe, đối với đội trưởng cảnh sát giao thông coi như khách khí, hướng hắn hơi hơi gật gật đầu, lập tức xoay người hướng tới xe cảnh sát đi đến.

Đội trưởng đội cảnh sát giao thông trong lòng giật mình, vội vàng đi theo.

Bùi Dịch trực tiếp ngồi vào trong một chiếc xe cảnh sát, cái gì cũng không nói, một bộ dáng ta đây là công dân tốt bụng.

Thấy Bùi Dịch thật sự tính toán theo chân bọn họ đi cục cảnh sát để giải quyết, đội trưởng đội cảnh sát giao thông nhẹ nhàng thở ra. Nếu Bùi Dịch phản kháng mà nói, hắn thật đúng là không biết nên xử lý thế nào cho tốt.

"Đều đã xong thì mọi người trở về đi, hôm nay mọi người vất vả rồi." Đội trưởng cảnh sát giao thông đối với các vị cảnh sát giao thông khác nói qua loa vài câu, liền tự mình lái xe mang theo Bùi Dịch đi.

Xe bọn họ vừa đi, Tần Phong giả say lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn xe cảnh sát đang rời đi, yên lặng lắc lắc đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho luật sư, để cho hắn đến cục cảnh sát một chuyến.

Bùi Dịch như vậy mà tiến vào cục cảnh sát, khẳng định sẽ nhiệt náo gây xôn xao dư luận, bọn họ tất phải trước tiên xử lý tốt.

"Có nhà không thể về, cũng thật đầy đủ thảm, vì cái gì thụ thương luôn là tôi?" Tần Phong bất đắc dĩ cực kỳ.

Bên kia Bùi Dịch ngồi ở trên xe cảnh sát, mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.

Đội trưởng đội cảnh sát giao thông thấy anh như vậy, cũng không dám quấy rầy anh, chỉ yên lặng lái xe.

Bùi Dịch ngồi một hồi lâu mới có phản ứng, lấy điện thoại ra soạn một cái tin nhắn.

"Vợ à, nhớ tới chuộc anh về. - - Chồng."

Lúc anh kí tên, dừng một chút. Nhưng mà nhìn chằm chằm chữ "chồng" kia, mày anh liền nhíu lại một phen.

Nếu gửi như vậy, phỏng chừng Tô Thi Thi lại sẽ tức giận, bởi vì cô gái nhỏ kia vẫn kiên trì lúc hai người còn chưa kết hôn không cho anh tự cho mình là chồng cô, anh cũng không thể làm khác

Bùi Dịch suy nghĩ hồi lâu, vẫn lại là đem chữ "chồng" kia xóa sạch, đánh lên hai chữ Bùi Dịch.

Nhưng lại vẫn cảm thấy được không hài lòng, suy nghĩ lại, sau cùng đem Bùi chữ cũng xóa bỏ hết.

"Vợ à, nhớ tới chuộc anh về. - - Dịch."

Bùi Dịch nhìn chằm chằm tin nhắn này lại nhìn nửa ngày, mới tìm số điện thoại của Tô Thi Thi, gữi đi.

Lập tức đưa điện thoại di động thả lại trong túi, lưng tựa vào ghế ngồi nhắm nghiền mắt, như là ngầm thở dài.

Anh bây giờ còn có thể làm sao, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Bất quá lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra đuổi theo vợ mình lại mệt như thế!

Tô Thi Thi nếu mà tức giận vẫn còn không tiêu, anh cũng không biết phải làm sao bây giờ, hi vọng khổ nhục kế này có tác dụng, dù sao không phải người nào lúc lấy lòng vợ mình, đều có thể bị cảnh sát bắt lại.

Anh mặc kệ mình có thể trở thành truyện cười cho toàn bộ người ở Bắc Kinh này hay không, dù sao Bùi Dịch hiện tại cũng không có biện pháp khác.

Đội trưởng đội cảnh sát giao thông lái xe ngồi ở phía trước, cảm thấy được sau lưng có chút rét run, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Bùi Dịch từ kính chiếu hậu, đột nhiên phát hiện vị Bùi tổng này khóe miệng đang cong lên, như là đang cười.

Đội trưởng đội cảnh sát giao thông thân thể giật mình, thiếu chút nữa đã dừng xe lại.

Nghe nói Bùi tổng này rất khó ở chung một chỗ, hẳn không phải sẽ xử ông luôn chứ?

Nhưng lập tức đội trưởng đội cảnh sát giao thông lại lập tức ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc thầm mắng chính mình một tiếng. Ông hôm nay việc làm là theo lẽ công chấp pháp, lại không có phạm cái gì sai.

Nếu Bùi Dịch chính là bởi vì chuyện này làm khó dễ cho ông mà nói, kia cũng không phải năng lực hiện tại của ông có thể xử lý.

Chỉ là Bùi Dịch vẫn ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần, không có mở miệng nói một câu.

Mà Tô Thi Thi đang trên đường ở về Thi Dịch, trong di động thu được cái tin nhắn kia.

Cô khẽ cắn môi, cúi đầu yên lặng nhìn cái tin nhắn này, trên mặt biểu tình dao động, nhất thời nhìn không ra cảm xúc thật.

Được một lát, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, ban đêm tối đen bởi vì có đèn đường mà có vẻ mù mịt, rất giống tình yêu của cô cùng Bùi Dịch.

"Tình yêu..." Tô Thi Thi thì thào nhấm nuốt hai chữ này. Cô cùng Bùi Dịch trong lúc đó thật là tình yêu sao? Đúng là tình yêu của anh đã từng cho người khác...

"Tô Thi Thi, tình yêu của mày lại không có từng cho người khác sao?" Tô Thi Thi nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng nói.

"Mà còn người mày muốn gả hơn người, mày có cái tư cách gì đi để ý chuyện quá khứ của anh ấy."

Tô Thi Thi cũng không phải người thích cố tình gây sự, cô biết chính mình thật sự để ý chính là một câu kia của Bùi Dịch "Chưa bao giờ từng quên qua".

Anh nói như vậy thật sự chắc chắn như vậy, giống như là người phụ nữ kia vẫn ở trong lòng anh một dạng.

Đó là mối tình đầu của anh, là đoạn tình cảm anh xem trọng nhất. Tô Thi Thi thừa nhận, trong lòng cô chua xót, ghen tị rồi.

Cô càng để ý chính là sau cùng không có nghe đến Bùi Dịch trả lời một câu kia.

"Nếu Trạm Dẫn Lan còn sống, anh sẽ làm sao?"

Bùi Dịch trầm mặc, mới đúng là chuyện làm Tô Thi Thi khó chịu nhất.

Anh đang do dự, có lẽ liền chính anh cũng không biết muốn làm thế nào.

Tô Thi Thi giật mình nở nụ cười một phen.

Cô biết tình cảm của Bùi Dịch đối với chính mình là thật, mà chính đang là vì có cô, Bùi Dịch mới thay đổi.

"Nếu lúc trước anh cùng mối tình đầu không có xảy ra việc gì, như thế bọn họ hiện tại có thể cũng sớm đã kết hôn sinh con hay không?" Tô Thi Thi không nhịn ở trong lòng hỏi như vậy, nhưng mà lập tức cô lại mạnh lắc lắc đầu, rất muốn tát mình một cái.

Trên thế giới này đâu nào có cái gì nếu, chẳng lẽ cô muốn đem Bùi Dịch đẩy cho người khác sao?

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống kiên định, cô cho tới bây giờ liền không phải là thiện nam tín nữ, lại càng không ngây ngốc mà đem một người đàn ông yêu mình như thế đem dâng cho người khác!

Cô là khổ sở, là thương tâm, là ghen tị rồi. Nhưng mà vừa rồi cô phát tiết đến long trời lở đất như thế, người đàn ông kia vẫn yên lặng đi theo cô, thậm chí lại cho người ta đến cùng cô náo loạn, tức giận trong lòng kia cũng sớm đã phát tiết gần hết rồi.

Mà sau cùng tin nhắn anh gửi đến kia, Tô Thi Thi gần như có thể tưởng tượng vẻ mặt Bùi Dịch lúc gửi đi cái tin nhắn này khi đó, phỏng chừng nhất định là soạn thật lâu mới gửi đi.

Cô hiểu anh như thế, làm sao lại có thể không biết của những cái tâm tư này của anh?

"Chú Lý, về nhà." Tô Thi Thi nghĩ mọi việc thông suốt, quay đầu đối với chú Lý cười nói.

Chú Lý sửng sốt, cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Thi Thi, thấy cô không giống như là đang tức giận, kỳ quái hỏi han: "Chúng ta không đi đón tiên sinh sao?"

Tô Thi Thi mặt tối sầm, thở phì phì nói: "Bây giờ là anh ấy gây ra lỗi, làm sai nên nhận phạt..."

"Rồi đi đón anh ấy." Tới cùng vẫn lại là không nhẫn tâm, không nỡ để anh ở nơi đó quá lâu.

Tô Thi Thi tuyệt đối tin tưởng nếu cô không đi đón Bùi Dịch, Bùi Dịch phỏng chừng sẽ một mực ở lỳ trong cục cảnh sát không chịu đi.

Chú Lý nghe xong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ nói: "Về sau hai người cãi nhau đừng lôi cục xương già như tôi vào nữa, tôi còn không cùng vợ mình sinh con a!"

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi xấu hổ không thôi, nhưng mà tâm tình quả thật tốt hơn nhiều, cô cho tới bây giờ không phát hiện, chú Lý vậy mà cũng có thể nói chuyện phiếm như thế, trước kia vậy mà cho rằng ông cùng Dương Dũng giống nhau, là cái miệng hồ lô không thít mở miệng.

Chỉ là rất không dễ dàng tâm tình mới tốt lên, lúc trở lại Thi Dịch lại triệt để bị phá hỏng rồi.

Khách không mời mà đến tới đột nhiên như thế.

Tô Thi Thi bóp bóp nắm tay, rất muốn đem vị khách không mời mà đến này đuổi đi.

Dạo gần đây toàn đọc mấy bộ ngược đau đớn, tui cũng đang viết 1 bộ ngược dã man rợ nên theo trào lưu ngược luôn 2ac cho có tụ. ??????

Mọi người ngủ ngon ?????