Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 389: Coi người vợ như cô là đồ Trang trí....




Trong văn phòng hình như là bị người ta hắt một thùng nước đá, trong phút chốc nhiệt độ giảm xuống âm độ, đến không khí đều bị ngưng động rồi.

Đức An vẻ mặt cầu xin cứu mạng nhìn Tống Trọng Hạo.

Mà Tống Trọng Hạo còn lại là từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, nghĩ muốn chạy trốn.

"Đứng lại!" Tô Thi Thi đứng lên, cười như không cười nhìn hai người bọn họ, "Cùng tôi nói một chút về vị Trạm tiểu thư kia."

"Cái kia... Cũng không có gì đáng nói, chỉ là một cô gái thôi, bộ dáng giống như có phần xinh đẹp." Tống Trọng Hạo cười ha ha, trong lòng đã hận chết Đức An.

Anh ta liền biết cái tên mồm rộng này sớm hay muộn cũng gây ra chuyện xấu. Người này trừ bỏ chuyện thiết kế không quá xảy ra sai sót, phương diện khác cũng thật cùng bà tám một dạng.

"Thi Thi, chúng ta xem như bạn tốt đi?" Đức An đôi má quất thẳng tới co giật, lấy lòng nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi quanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn: "Có phải bạn bè hay không vậy thì phải xem thái độ của anh rồi."

Đức An xin khoan dung nói: "Cô để tôi đi đi, nếu như bị Bùi tổng biết, tin tức này là từ miệng của tôi nói ra..."

"Ngậm miệng!" Tống Trọng Hạo một cước đạp qua, sau đó đối với Tô Thi Thi lo lắng nói, "Em đừng nghe anh ta nói bậy, chuyện này Bùi tổng cũng không biết, đều là chính anh ta ở bên cạnh tự mình suy đoán thôi."

"Được, em không tức giận, các người trước nói cho em biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, đem chuyện các người biết nói rõ tình huống cho em biết trước. Cái khác em sẽ chính mình tìm hiểu rõ ràng." Tô Thi Thi thở dài, ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ dụ dỗ.

Tống Trọng Hạo kỳ quái nhìn cô: "Sư muội, em vậy mà không tức giận? Em hẳn là nghe nói qua chuyện của vị Trạm tiểu thư kia rồi?"

"Là mối tình đầu của chồng em đúng không?" Tô Thi Thi giống như bình tĩnh nói, kỳ thật trong lòng đã sớm như sóng lớn đang quay cuồng, rất không ra tư vị gì.

"Thì ra em đều đã biết rõ?" Tống Trọng Hạo nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đem mọi chuyện từ đầu chí cuối mà bọn họ biết đều nói một lần.

"Chuyện cụ thể nói tụi anh cũng không biết. Anh chỉ biết vị Trạm tiểu thư này hiện tại là con gái nuôi của vị quả phụ quý tộc. Mà vị quý tộc quả phụ kia, cũng chính là tổng giám đốc công ty Phi Tầm."

"Nghe nói bây giờ Phi Tầm cùng Bùi tổng hợp tác chính là vì quan hệ với vị Trạm tiểu thư kia. Bây giờ, Trạm tiểu thư tự mình đến đây, trên danh nghĩa là nói vì chuyện hợp tác công việc, trên thực tế mục đích là gì ai cũng không biết."

Tống Trọng Hạo nói tới đây, khuyên Tô Thi Thi nói: "Sư muội, em đừng nghĩ nhiều. Một cái công trình lớn như vậy, người nào cũng đều muốn tới giành một phần, Phi Tầm cùng Bùi tổng hợp tác cũng là có duyên. Bởi vì về phương diện kiến trúc, Bùi tổng kỹ thuật hiện là đứng đầu toàn cầu. Nếu là những công ty khác biết năng lực thật sự của anh ta, đều nghĩ muốn muốn cùng anh ta hợp tác, cho nên những cái tin đồn này bất quá cũng chỉ là tin đồn mà thôi."

"Mà vị Trạm tiểu thư kia, dù sao cũng là bạn gái trước rồi. Em hiện tại cùng Bùi tổng đã kết hôn, sẽ không cần nghĩ nhiều, miễn cho ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người." Tống Trọng Hạo những lời này nói cực kỳ đúng trọng tâm.

Anh là thật tâm vì sư muội của mình mà lo lắng, bởi vì anh ta so với người khác hiểu Tô Thi Thi rất rõ, vị sư muội này dù có tức giận trong mắt cũng không thể nào nhìn ra được hạt cát, anh chỉ sợ Tô Thi Thi trong cơn tức giận cùng Bùi Dịch giận dỗi.

Đương nhiên anh càng sợ Bùi Dịch biết bọn họ nói lung tung, xử bọn họ. Suy nghĩ đến thủ đoạn Bùi tổng trả thù người khác, Tống Trọng Hạo cùng Đức An cũng nhịn không được run run một phen.

"Vậy chuyện Đức An tiên sinh muốn theo đuổi Trạm tiểu thư..." Tô Thi Thi đánh giá Đức An, không biết hắn là thật sự muốn theo đuổi Trạm Dẫn Lan, hay lại vẫn là vì giúp cô.

Đức An lập tức nói: "Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu. Vị Trạm tiểu thư kia nghe nói tính tình thẳng thắng, là mẫu người mà tôi thích."

"Được rồi, vậy chúc Đức An tiên sinh thành công, nếu có cần gì, tôi cũng sẽ hỗ trợ." Tô Thi Thi híp mắt, cười giống tiểu hồ li.

Đức An không biết như thế nào, thân thể mạnh run run một phen, cảm thấy được lúc này Tô Thi Thi so với Bùi Dịch vẫn còn nguy hiểm hơn.

Nháo động một hồi như vậy, Tống Trọng Hạo cũng không dám lại ở trong văn phòng Tô Thi Thi tị nạn nữa, bị Đức An túm đi tới.

Đợi cho sau khi hai người ra ngoài, tươi cười trên mặt Tô Thi Thi đã từ từ biến mất.

Trạm Dẫn Lan ba chữ kia, đối với cô cùng Bùi Dịch mà nói, đều có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

"Bùi Dịch, anh có biết người đó trở lại chưa?" Tô Thi Thi thì thào tự hỏi.

Cô cầm lấy điện thoại muốn gọi hỏi Bùi Dịch, nhưng mà lúc cô đang bấm dãy số kia, lại mạnh thoát ra đi.

Trong lòng tựa hồ phiền muộn không thôi, cô không cam lòng cứ như vậy hỏi anh. Nhưng mà không hỏi cho ra lẽ, vướng mắc trong lòng này càng là cô thêm khó chịu.

Tô Thi Thi không khỏi có chút phiền não, nếu là cô gái khác, Tô Thi Thi cũng không thèm để ý. Nhưng người kia dù sao cũng là mối tình đầu của Bùi Dịch, là cho anh đoạn thời gian tốt đẹp nhất yêu người kia.

Cô đã từng nghe người ta nói rằng, đàn ông đối với mối tình đầu cảm giác đều đặc biệt, rất nhiều người thậm chí cả đời đều đã không quên được.

Tô Thi Thi cũng không phải một người rộng lượng, cô tin tưởng Bùi Dịch, cũng không có nghĩa là cô sẽ không ăn dấm chua.

"A, phiền chết rồi." Tô Thi Thi ôm đầu, trong phút chốc không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mãi đến tan tầm, cô vẫn chưa xác định rõ ràng. Bởi vì trong lòng phiền muộn, cô cũng không để cho Bùi Dịch tới đón, muốn chính mình trước bình tĩnh một chút.

Hôm nay cô đột nhiên rất muốn ngồi xe công cộng, khi cô còn không có quen biết Bùi Dịch trước đây, lúc rời khỏi Đoàn gia luôn là tay làm hàm nhai, đi làm đều là ngồi xe công cộng.

Ngồi ở xe vị trí cuối của xe công cộng, nhìn hành khách từ trên xuống dưới, xem cảnh vật thành thị bên ngoài cửa sổ xe, có đôi khi sẽ cho người một loại cảm giác đặc biệt.

Đó là một loại cảm giác tang thương mà lại cực kỳ nhạt nhẽo, làm cho người ta tựa hồ có thể lập tức hiểu được tình người nóng lạnh.

Cách cao ốc Ngôi Sao hai trăm mét, liền có một cái trạm xe buýt, Tô Thi Thi cầm túi xách không nhanh không chậm đi qua, ngay lúc cô liền đi đến trạm xe buýt, bỗng nhiên có người gọi cô lại.

"Tô tiểu thư."

Bước chân Tô Thi Thi ngừng một trận, mày theo bản năng nhíu một phen, âm thanh này tựa hồ có chút quen thuộc.

Cô chậm rãi xoay người, khi thấy người tới khi đó, rõ ràng sửng sốt một phen: "Lưu tiểu thư?"

Cô không nghĩ tới tới người kia vậy mà chính là Lưu Dĩnh Tuệ. Cái người này đã từng làm tiểu tam của cha ruột cô, đã biến mất một đoạn thời gian rất dài, không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này gặp nhau.

"Tô tiểu thư còn nhớ rõ tôi không?" Lưu Dĩnh Tuệ đi đến trước mặt Tô Thi Thi, hướng về phía cô cười cười.

Sắc mặt của cô ta nhìn qua cũng không phải quá tốt, nhưng so với lần trước mất đi đứa bé khi đó đã tốt lên rất nhiều.

Lưu Dĩnh Tuệ đi đến Tô Thi Thi trước mặt, cười nói: "Có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không?"

Tô Thi Thi cũng không có đồng ý, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.

"Tô tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, kỳ thật tôi cũng không có chuyện khác, chỉ là muốn trước khi rời đi, đến đây chào từ biệt một tiếng với cô."

Tô Thi Thi kinh ngạc: "Cô phải rời khỏi nơi này rồi hả?"

Lưu Dĩnh Tuệ quay đầu nhìn một phen bốn phía, trong mắt hơn một tia mờ mịt: "Đúng vậy, nơi này đã không có chuyện gì muốn lưu luyến nữa, không rời đi còn muốn ở làm cái gì?"

"Thôi, liền ở trong này cùng cô nói mấy câu đi, có thể trước khi rời đi tới nói với cô từ biệt một tiếng, tôi cũng thỏa mãn rồi."

"Lưu tiểu thư, chuyện trước kia đã qua liền buông bỏ đi." Tô Thi Thi thở dài.

Lưu Dĩnh Tuệ hiện tại lại rơi vào kết cục này, cũng là do cô ta gieo gió gặt bão, cô tin tưởng Lưu Dĩnh Tuệ cũng nghĩ thông suốt rồi.

Lưu Dĩnh Tuệ gật đầu: "Tô tiểu thư, cám ơn cô lúc trước đã cứu tôi, nếu không có cô, tôi ngay cả mạng sống cũng không còn có, hiện tại chẳng qua là mất đi tư cách làm mẹ, đây là kết cục mà tôi phải chịu."

"Trải qua một lần này, rất nhiều chuyện đều đã suy nghĩ cẩn thận, người sống không nên làm chuyện hại chính mình. Nghe nói cô cùng Bùi tiên sinh kết hôn, chúc mừng các người, tôi tin tưởng các người sẽ hạnh phúc..."

Tô Thi Thi sững sờ đứng tại chỗ, mãi đến khi Lưu Dĩnh Tuệ đi thật lâu rồi, cô mới phản ứng kịp. Cô hít vào một hơi, đột nhiên trong lúc đó như là có thứ gì đó suy nghĩ cẩn thận rồi.

"Đúng vậy, người sống không nên làm chuyện hại chính mình, mình hà tất phải tự tìm phiền não? Có cái gì không thể hỏi?" Tô Thi Thi âm thầm hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Bùi Dịch.

"Mau đến đây đón tôi, lão nương có chuyện muốn hỏi anh!"

Hừ! Mối tình đầu đều đã tìm tới cửa, người đàn ông này thậm chí ngay cả gợi ý nói ra cũng không làm, coi người vợ như cô là đồ trang trí sao?!

Máy tính hư rồi, tâm như tro tàn, cõi lòng giông tố ???????