Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 67: Con trai của bọn họ




Một trường náo kịch tan rã trong không vui, tất cả người trong vườn Đoàn gia trang đều đã nhiễm lên một tầng ngưng trọng không khí.

Đoàn Kế Hùng cũng không có tiếp tục cùng Bùi Dịch thương lượng hay tâm sự gì nữa, cùng Nhậm Tiếu Vi đi trở về mặt sau của nhà chính đến bên trong một tòa biệt thự.

Một đến trong nhà, Đoàn Kế Hùng liền tức giận hất tay Nhậm Tiếu Vi ra, lạnh giọng nói: "Bà xem, đây là con trai tốt của bà, thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi!"

Nhậm Tiếu Vi cúi thấp đầu, đi đến đỡ lấy ông ta, để cho ông ta ngồi đến trên ghế dựa, ôn nhu nói: "Nó như thế nào, cũng là con tôi, mà tôi là vợ của ông, không phải sao?"

Đoàn Kế Hùng sắc mặt lúc này mới dịu đi một chút.

Nhậm Tiếu Vi nói rất đúng, ông ta cùng Nhậm Tiếu Vi đã đăng ký kết hôn. Cho dù Bùi Dịch không thíchngười cha này, nhưng anh cũng là con trai của Nhậm Tiếu Vi.

Nói sao cũng coi như là người của Đoàn gia bọn họ.

"Chỉ hy vọng nó không cần ăn cây táo, rào cây sung." Đoàn Kế Hùng thật sự nói, "Tĩnh Đồng của chúng ta mau lớn thì tốt rồi, có thể cho nó tới Đoàn gia làm chủ."

Nói đến đứa con nhở Đoàn Tĩnh Đồng, Nhậm Tiếu Vi trên mặt đều là ý cười, nhạt cười nói: "Tĩnh Đồng mới mười tuổi mà thôi, chờ nó lớn một chút, tự nhiên sẽ thay ông chia sẻ cực khổ. Ông đừng nóng giận, ảnh hưởng sức khỏe, không ai đau lòng ông đâu."

"Bà lại là vẫn chỉ mong sao tôchết phải không?" Đoàn Kế Hùng giận tái mặt nói.

Nhậm Tiếu Vi oán trách trợn mắt nhìn ông ta: "Nói bậy cái gì. Được rồi, sự tình hôm nay kỳ thật vẫn lại là ngoài ý muốn, ông cũng đừng cùng bọn nhỏ tính toán nữa. Tôi thấy Tiểu Dịch đối vị Tô tiểu thư kia trái lại rất để tâm, tôi cảm thấy được vẫn lại là không nên ép được quá mau, bằng không đến lúc đó nó trong cơn tức giận mang theo Tô tiểu thư rời khỏi Đoàn gia, chúng ta ngược lại lại càng không thể biết tin tức gì của bọn nó."

Vừa nhắc tới chuyện này, Đoàn Kế Hùng sắc mặt tất cả liền trầm tiếp xuống, tức giận nói: "Tôi sẽ không đồng ý hôn sự này. Bà có rảnh đi nhắc nhở Tiểu Dịch một phen, miễn cho nó tương lai hối hận chuyện mình đã làm."

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cứng đờ, lão gia tử đây là hạ quyết tâm rồi hả?

Bà vội vàng khuyên nhủ: "Ông đừng kích động, chuyện này chúng ta từ từ sẽ bàn đến. Trước đây lúc chúng nó đi đăng ký kế thôn chúng ta cũng cản qua một lần rồi sao? Tôi hiện tại chỉ hy vọng, Tĩnh Đồng của chúng ta có thể bình an lớn lên."

"Tôi biết ý tứ của bà." Đoàn Đoàn Kế Hùng nhíu mày nói.

Trừ bỏ mẹ con Nhậm Tiếu Vi cùng số rất ít thân tín, những người khác cũng không biết Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi có sinh một đứa con trai.

Hiện tại đứa bé này đã mười tuổi, bị bọn họ bắt ở nước ngoài sống và học tập ở một trường quý tộc tư nhân.

Hai người thường hay xuất ngoại, trên danh nghĩa phải đi khảo sát công ty ở nước ngoài, trên thực tế đó là đi thăm con trai nhỏ của mình.

Vì không để cho người ngoài hoài nghi, Đoàn Kế Hùng lại vẫn đặc biệt dẫn theo cháu gái Đoàn Ngọc Tường cùng nhau đi.

"Tôi chỉ sợ lại có người gây bất lợi cho Tĩnh Đồng. Dù sao tiểu Dịch cũng là anh trai của TĨnh Đồng, tương lai còn có thể giúp một tay nó. Coi như là nể mặt Tĩnh Đồng, ông cũng không muốn tạo quan hệ tost đệp với nó sao." Nhậm Tiếu Vi vừa nói một bên thay Đoàn Kế Hùng xao bóp bả vai.

"Mặc kệ như thế nào, tôi tuyệt đối không đồng ý nó cưới nha đầuTô Thi Thi kia. Bà là mẹ nó cũng phải chú ý một chút, tìm một cơ hội để cho Tô Thi Thi rời khỏi Đoàn gia."

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn lại là yên lặng nói: "Được, tôi biết rõ."

Bên kia, Tô Thi Thi còn chưa đi đến biệt thự, Bùi Dịch liền đuổi theo.

Cô chột dạ cúi đầu, mím môi, một câu cũng không dám nói.

Đêm nay gây ra động tĩnh lớn như vậy, không biết có mang đến phiền toái cho anh hay không. Nhìn sắc mặt vừa rồi của nah, phỏng chừng tức giận đùng đùng rồi.

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, thấy cô thành thậtnhư thế, cũng không nói nữa.

Hai người trở lại biệt thự khi đó, mới tiến vào sân liền gặp được hai cái đầu sỏ gây nên chuyện kia. Lúc này chính là đang cúi đầu mỗi con chó một cái bát cơm, nằm úp sấp ở dưới hành lang ăn cơm.

"Quản gia." Bùi Dịch lạnh giọng hô.

"Tiên sinh." Quản gia lập tức chạy đi lên.

"Tạihậu viện biệt thự tìm một chỗcho chúng nó,đừng để chúng nó chạy đến chướng mắt ta." Bùi Dịch nói xong liền lập tức vào biệt thự.

Tô Thi Thi trong lòng chấn động.

Cô còn tưởng rằng Bùi Dịch sẽ đem đại cẩu tử bọn nó đuổi đi, không nghĩ tới vậy mà giữ chúng lại.

Cô nghĩ nghĩ, đuổi theo.

Chỉ là đến chỗ trước mặtBùi Dịch, cô bỗng nhiên liền có chút không dám nói chuyện, vẫn như cũ cúi đầu. Nhưng là nghĩ tới sự tình vừa rồi, khóe miệng nhịn không được cong lên, ngẫm lại liền vui vẻ.

"Nơi này không có người ngoài, nem có thể nở nụ cười." Bùi Dịch nhìn đến cô gái nhỏ này đang nén cười kìm nén bộ dánghết sức vất vả, nhíu mày nói.

"Ha ha ha..." Tô Thi Thi bị anh vừa nóinhư vậy, rốt cuộc không nín được cười lên ha hả, "Anh không thấy được Tiểu Vịnh vừa rồi bộ dáng dũng mãnh phi thường, chải quét một phen, một đầu liền đem một gốc cây bạch quả cho đụng ngã. Lão gia tử hiện tại phỏng chừng đều phải tức điên, thực đáng tiếc, tôi không quay video clip... Ách... Tôi cười xong rồi."

Tô Thi Thi chợt phát hiện chính mình có phần đắc ý vênh váo, vội vàng ngậm miệng lại.

Nhưng lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng hơn, nhíu mày hỏi: "Anh nói cây bạch quả to lớn như vậy sao dễ dàng như thếđã bị chó ngao Tây Tạng cho đụng ngã trong một lần?"

Bùi Dịch ánh mắt âm u, nhàn nhạt nói: "Đã làm cho người ta đi thăm dò rồi."

"Anh là nói cái cây kia có vấn đề?" Tô Thi Thi mở to mắt hỏi anh.

Bùi Dịch đột nhiên yên lặng nhìn mi mắtTô Thi Thi, giống là muốn từ trong mắt cô nhìn ra cái gì sự tình một dạng.

Tô Thi Thi bị anh nhìn có chút bối rối, không tự giác dời đi ánh mắt.

"Tô Thi Thi, sau này có chuyện gì nói thẳng ra, không cần thăm dò tôi." Bùi Dịch nhíu mày nói.

"Tôi... Tôi đâu nào thăm dò anh..." Tô Thi Thi trong lòng thất kinh, người đàn ông này trực giác có phải hay không quá nhạy cảm rồi hả? Cô bất quá mới nói hai câu nói, đã bị anh nhìn thấu không cách nào che giấu.

Bùi Dịch không cùng cô vướng mắc vấn đề này, nói thẳng: "Hoài nghi của em không có sai, chắc hơn phân nửa là cây kia có vấn đề, chậm nhất ngày mai liền có thể biết được đáp án."

Tô Thi Thi chấn kinh nhìn anh: "Anh làm sao biết..."

"Bà nội em năm đó liền là vì cái cây này mới bị ép rời khỏi Đoàn gia, chuyện này cũng không khó đoán." Bùi Dịch nói xong đi tới cái tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra một máy tính, vừa đi vừa nói chuyện, "Lại đây."

Anh đặt máy tính ở trên bàn trà, chính mình ngồi ở trên ghế sofa, mở ra Computer.

Tô Thi Thi buồn bực không thôi, đi qua ngồi đến cạnh anh.

2 phút sau, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Computer.

Lúc này trong máy tính bày đặt một đoạn video clip, đúng là cảnh vừa rồi con chó đụng gẫy cây bạch quả ngã sập kia.

Còn có trước đó con hai con chó ở trong hoa viên, đem nhà thờ tổ của Đoàn gia khiến cho gà bay chó sủa một màn kia.

"Anh... Anh quá âm hiểm rồi!" Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch thẳng nuốt nước miếng.

Cô không nghĩ tới người nầy vậy mà vụng trộm tại Đoàn gia trang trong vườn gắn cameras. Mà còn từ hình ảnh trong videoclip này có thể thấy, hình ảnh rõ ràng, vừa thấy liền là gắn rất gần, nhưng lại thật không biết anh tới cùng đem cameras giấu ở nơi nào rồi.

"Tôi âm hiểm?" Bùi Dịch mi mắt nheo lại, tầm mắt nhìn chằm chằm Tô Thi Thi yết hầu mạnh nuốt nước miếng, ánh mắt chậm rãi u ám thêm.

Tô Thi Thi roạt một phen từ trên ghế sofa đứng lên, khẩn trương theo dõi anh: "Muốn làm gì?"

"Ăn - - em!" Bùi Dịch đứng lên, chặn ngang ôm lấy cô.

Tô Thi Thi vẻ mặt đau khổ hô: "Vết thương sau lưng tôi còn chưa có lành!"

"Vậy sao?" Bùi Dịch cắn răng, "Tôi thấy em hôm nay chạy tới chạy lui, làm gì giống người bị thương chưa khỏi."

"Tôi dì cả mẹ..."

"Ngậm miệng!" Bùi Dịch cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô gái này tốt nhất vẫn không nên để cho cô nói chuyện!

"Ưm..." Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt, kỳ thật cô là muốn nói cô tới tháng, đúng là người đàn ông này từ đầu không cho cô cơ hộinói chuyện.

"Chết tiệt!" Bùi Dịch đột nhiên khẽ nguyền rủa một tiếng, bất quá mới hai ngày không đụng chạm cô, thậm chí có điểm khống chế không nổi rồi.

Anh ánh mắt tối sầm lại, bỗng nhiên đem Tô Thi Thi ném đến trên mặt đất, nhất bả hướng trên tường đè.

Không phải đâu? Tô Thi Thi khoái khóc, nơi này là hành lang!

"Phòng ngủ liền ở bên cạnh..."

"Ngậm miệng!" Bùi Dịch cúi đầu phủ trên cô, hai bàn tay to dùng lực, Tô Thi Thi trên người y phục rầm một phen tựu thành hai nửa.

"Hí..." Tô Thi Thi phần lưng va chạm tại trên mặt tường, đụng phải miệng vết thương của mình, đau đến cô hít vào miệng lãnh khí.

Cho dù cái thuốc mỡ kia đặc biệt tốt, nhưng vết sẹo còn đang làm mày, đụng tới vẫn lại là đau xót muốn chết?

Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, đem cô xoay người lại, để cho cô đối mặt vách tường, chính mình gắt gao thay đổi tư thế từ phía sau.

Tô Thi Thi mặt đỏ đến rỉ máu rồi.

Cô hiện tại siêu cấp hiểu được tâm trạng của tiểu vịnh tối hôm qua bị chó điên tập kích!