Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 79: Đả kích nhất chính là...




Edit: Trang Đặng

Beta: Gấu

"Anh..." Hà Chí Tường quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Dịch, nhưng là tầm mắt khi đó lại hướng đến cô gái bên cạnh, theo bản năng sửng sốt một phen, lập tức trừng mắt lớn: "Tô Thi Thi, lại là cô!"

Tô Thi Thi khóe miệng co rút, trên mặtthu lại vui sướng khi nhìn người gặp họa, mặt nhất thời biến thành không chút thay đổi.

Cô nhìn cũng không nhìn Hà Chí Tường liếc mắt một cái, lập tức hướng Bùi Dịch đuổi theo.

Đối với một người, bị coi như không khí mới là đả kích vô cùng tàn nhẫn.

Hắn kìm nén cơn giận

"Cô... Cô đứng lại, tôi nói chuyện nói với cô, lỗ tai cô điếc à?" Quả nhiên, Hà Chí Tường hổn hên đuổi theo sau.

Bùi Dịch đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu, ánh mắt lành lạnh đảo qua, vô hình nhưng khiến Hà Chí Tường giống như là bị ép vào bụi rậm một dạng.

"Là anh?" Hà Chí Tường lúc này mới nhìn rõ bộ dạng Bùi Dịch. Trong lòng trầm mạnh xuống

Chết tiệt, người đàn ông này sao lại cùng Tô Thi Thi kia ở rạp chiếu phim? Bọn họ đã tốt đến mức này sao? Vậy mà cùng nhau tới xem phim.

Trong lòng có một chút gì đó vừa ghen tị vừa tức giận cọ xát bút rứt cữ kỳ khó chịu, gần như đốt đi lý trý của hắn.

"Hà tiên sinh, không vào xem vợ của mình đi chứ? Cô ấy kêu gào như là rất thống khổ."Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

"Khụ khụ..."Tô Thi Thi che miệng lại, xoay đầu sang một bên kìm nén không bật cười thật khổ cực.

Cô rốt cuộc biết chính mình tại sao trước đây trước mặt Bùi Dịch luôn luôn không thắng được, độc miệng như thế, có mấy ai là đối thủ của anh?

"Anh... Các người.." Hà Chí Tường tức giận đến trên mặt lúc xanh lúc đỏ.

Nhưng Bùi Dịch có cái thân phận gì, thân phận Hà gia hắn là cái gì chứ, kiến càng nào dám cùng đại thụ đối kháng.

Lúc này, Bùi Dịch hướng phía sau nhàn nhạt đảo qua.

Ngay sau đó, đứng ở của hai người vệ sĩ thẳng tắp hướng Hà Chí Tường đi tới.

"Các người làm cái gì vậy? Tôi nói cho các người nghe, nơi này nơi nơi đều có camera, các người làm cái gì đối với tôi đều đã bị ghi lại hết."

Hà Chí Tường quá sợ hãi, hoang mang đến rối loạn hô lên.

Nhưng là hai người vệ sĩ chỉ mang hắn ra đến cửa, mở cửa ra, từ bên trong vẫn chỉ nghe tiếng Đoàn Ngọc Lộ hưng phấn quát tháo, còn có âm thanh rên rỉ

Nhưng hắn không thể vào được lại không thể rời đi được, chỉ có thể ở ngoài cửa bị hai tên vệ sĩ giữ lại, bị động nghe tiếng kêu hô ngày một to, một lần lại một lần kích thích thần kinh của hắn.

Sắc mặt của hắn từ xanh đến hồng, từ hồng đến đen rồi từ đen lại trở thành một mảng trắng bệch.

Tô Thi Thi đang đi dừng lại, nhưng cuối cùng rời đi mà không nhìn lại.

Cô không nghĩ muốn biết tại sao Hà Chí Tường lại ở chỗ này, Đoàn Ngọc Lộ cùng tên đàn ông nào không rõ tại sao lại vào rạp chiếu phim.

Cô chỉ cảm thấy từng đợt rét lạnh.

Nếu lúc trước cô không có trốn đi, thì hiện tại người phụ nữ trong kia chính là cô?

Trên vai bỗng nhiên thấy ấm áp, ngay sau đó thân thể của cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Bùi Dịch ôm cô, ánh mắt lại nhìn lên phía trước, nhàn nhạt nói: "Em không phải cô ta."

Tô Thi Thi trong lòng có chút chấn động, hốc mắt bắt đầu có chút cay cay.

Đúng vậy, cho dù cô không trốn đi, người trong kia cũng nhất định không phải là cô. Cô cho dù có chết cũng nhất định không cho người ta chà đạp chính mình.

Cô nắm tay Bùi Dịch, ánh mắt chân thành nhìn anh tươi cười: "Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã hiểu, còn có cảm ơn anh vì việc vừa rồi."

Bùi Dịch thấy Tô Thi Thi tươi cười trong mát lóe lên một cái.

Trước đó không lâu, thời điểm anh nhìn cô lôi kéo một người đàn ông khác, cũng là tươi cười vui vẻ như vậy. Tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng anh tin tưởng cô, người kia chỉ là bằng hữu của cô.

Mà hiện tại, cô như vậy nở nụ cười với anh.

"Bùi Dịch, anh..."

"Đi thôi!" Bùi Dịch lập tức di chuyển đầu, ôm cô tiến về phía trước.

"Lối ra hình như không phải bên này."Tô Thi Thi nhìn hướng đi của anh, có chút buồn bực nói.

Bùi Dịch cúi đầu nhìn cô một cái, con ngươi hiện lên quét xuống thâm ý, ôm cô tiếp tục đi về phía trước.

"Không phải muốn xem nơi này phong cách trang hoàngnhư thế nào sao?"

Tim Tô Thi Thi nhảy lỡ một nhịp, không thể tin nhìn anh: "Anh có thể mang tôi đi thăm quan nơi này sao? Thật không? Tốt quá rồi!"

Tô Thi Thi vui vẻ nghĩ muốn nhảy dựng lên. Cô không biết ai nhà đầu tư của rạp chiếu phim này, tuy chỉ có ba tầng nhưng là mỗi một tầng thiết kế xa hoa không giống nhau.

Tầng cao nhất là dành riêng cho hội viên VIP, nghe nói bên trong thiết kế đặc biệt tinh xảo, không phải có tiền bạc là có thể đi vào.

Cô sớm đã nghĩ muốn đến xem, mà sư huynh của cô chắc chắn cũng muốn đến xem. Chính là thực lực của bọn họ chưa đủ để có thể tới nơi này, hiện tại có co hội...

"Bùi Dịch, thực sự cảm ơn anh!"Tô Thi Thi kìm lòng không được ôm Bùi Dịch một phen.

Bùi Dịch thân thể cứng đờ nhưng trong lòng đã có chỗ sụp đổ "Rầm" một cái, trong lòng một cỗ mật ngọt dâng lên.

Nhưng mà anh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ kia đang chạy tới phía trước, hoàn toàn không để ý bộ dạng này của anh. Người nào đó tâm tình bắt đầu không tốt.

Tô Thi Thi phấn khởi một lòng chạy đến tầng 3 khu VIP, một lòng nhào vào phòng được bao trước, nào có để ý chuyện gì đang xảy ra. Chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi hành lang.

Bùi Dịch đã sớm thông báo trước, Tô Thi Thi một đường không chút trở ngại, mở rộng tầm mắt.

Chờ bọn họ đi ra khỏi, Tô Thi Thi sực nhớ đã quên mất vị đàn anh kia của mình.

"Kỳ quái, di động của mình đâu rồi?" Tô Thi Thi lục khắp túi xách không thấy, cẩn thận ngồi nghĩ lại, quay đầu ra sau ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch.

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc một cái, ánh mắt hướng về phía xe ô tô đang đỗ ở cửa rạp chiếu phim đi tới. Bị lãng quên lâu như vậy, hiện tại mới nhớ tới anh ta.

"Ngây thơ." Tô Thi Thi chu mỏ đi theo anh, tính toán trên xe cầu xin anh, để anh trả điện thoại lại cho cô.

Bên trong có nhiều ảnh chụp như vậy, néu lỡ bị cái người đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia trong lúc tức giận xóa sạch, cô không phải khóc đến chết sao.

Cô vừa lên xe, cực kì chân chó bỏ nhào vào người Bùi Dịch, nhằm gương mặt anh mà tiến đến. "Chụt" liền là nhất khẩu, lấy lòng nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."

Sau đó thật cẩn thận nhìn Bùi Dịch, nói: "Cái kia, anh có thể đem điện thoại trả lại cho tôi không?"

Bùi Dịch ngẩng đầu, cô hoảng sợ.

Người đàn ông sao lại dùng ánh mắt kia nhìn cô? Ánh mắt kia làm cô cảm giác trong mắt anh chính mình không mặc quần áo là cùng một dạng.

"Anh... Anh đừng hiểu lầm, tôi..."

"Hiểu lầm?" Bùi Dịch nhấc khóe miệng, chậm rãi hướng cô nói: "Tôi hiểu lầm cái gì? Em vừa rồi chẳng lẽ không phari là khiêu khích tôi hay sao?"

"Đương nhiên không phải." Tô Thi Thi lập tức lắc đầu, cô điên rồi hay sao mà đi khiêu khích anh?

"Tôi biết." Ánh mắt Bùi Dịch tối sầm lại, đem cô áp vào ghế ngồi, tay hướng bên cạnh nhấn một cái, lưng ghế lập tức chuyển từ tthẳng đứng bật ra sau một chiếc giường sofa.

"Tôi biết em là mời gọi tôi." Bùi Dịch nói xong hôn lên môi Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.

"Bùi Dịch, anh...anh chờ một chút, cái kia tôi...tôi..."Tô Thi Thi nuốt nước miếng, không biết muốn sao nói vậy.

Cô chỉ cảm thấy cái ghế kia nằm thật thoải mái, ý thức từ từ mất dần, hỗn loạn, chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng.

"Tô Thi Thi!"

Một âm thanh nặng nề vang lên trong xe. Chết tiệt, cô gái này dám nằm ngủ ngon lành.

Bùi Dịch sắc mặt âm trầm, nhưng đang nhìn đến đáy mắt Tô Thi Thi có một vệt đen nồng đậm, tâm căng lên.

Anh biết thời gian này cô làm việc cực kỳ vất vả, tất cả mọi người bên trong bộ phận thiết kế đều có thể sai bảo cô. Cho dù cô gái nhỏ này đã phản công, nhưng không chịu nổi nhiều người.

Ngón tay thon dài xoa xoa đôi má bóng loáng của Tô Thi Thi, Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống tia đau lòng: "Làm người phụ nữ của tôi, qua thực không dễ dàng."

"Thi Thi, đừng làm tôi thất vọng."