Chú Già Em Yêu

Chương 21




( tiếp)

Vì bản thân vừa đưa ra một quyết định thật lớn, kéo gần khoảng cách cũng như mối quan hệ của cả hai làm cô khá ngượng ngùng. Tính ra thì từ giờ cô đã có người yêu rồi nhỉ? Nhanh thế cơ à?

- Chú này, ba mẹ cháu thật sự không sang đây đón sinh nhật cùng cháu được sao ạ?

Nghe cô hỏi, hắn chỉ khẽ ừm nhẹ rồi mới từ tốn giải thích.

- Hôm trước tôi có đến nhà em. Ông ngoại em sức khỏe không tốt nên mẹ em phải về thăm, ba em lại có chuyến công tác cực kì quan trọng ở Nhật không thể bỏ lỡ. Nên họ nhờ tôi sang đây " chăm sóc " và ở bên em trong ngày sinh nhật này.

Dù biết là ba mẹ bận, nhưng thiếu vắng đi người thân ngay ngày sinh nhật làm cô có chút tủi thân. Nhìn cô cụp mắt, vẻ mặt nói lên sự buồn bả kia hắn lại không nở mà nhanh chóng chuyển chủ đề với mong muốn làm cô vui hơn.

- Em nghĩ xem, ba mẹ em tin tưởng tôi nên mới nhờ tôi sang đây với em. Em vẫn còn có tôi mà, tôi có bỏ em đâu? Nào, nào đừng buồn làm gì. Hôm nay và ngày mai của tôi đều dành cho em hết, tôi sẽ dẫn em đi chơi em thấy thế nào?

Nghe đến việc được cùng hắn đi chơi đó đây làm cô vui lắm, bao nhiêu nét buồn khi nãy liền bị ném ra sau đầu, đôi mắt nhanh chóng vui vẻ trở lại.

- Được ạ.



Sau cả ngày dài cùng hắn đi qua biết bao nơi ngắm nhìn toàn bộ cảnh đẹp ở thành phố và chơi các loại trò chơi vui nhộn ở lễ hội.

Bên bàn ăn ấm cúng được trang trí đầy lãng mạng với ngọn nến lung linh và chiếc bánh sinh nhật to với dòng chữ " mừng tuổi mới bé con " được ghi trên bánh.

Hắn trong bộ vest lịch lãm cầm bó hoa hồng đỏ to được gói gém cẩn thận đi về phía cô.

- Tặng em. Chúc mừng sinh nhật bé con.

Để cô ôm lấy bó hoa và thổi nến ước nguyện. Chỉ biết khi cô vừa mở mắt ra, một cảm giác mát lạnh ở phía dưới cổ chuyền đến làm cô giật cả mình. Chưa để cô kịp hỏi gì hắn đã nói.

- Tặng bé sợi dây chuyền, mong bé mãi là của chú.



Hắn vừa nói vừa nở một nụ cười tràn ngập niềm vui khó diễn tả bằng lời. Chẳng để cô hết bất ngờ, hắn đã rời khỏi vị trí chỗ ngồi tự lúc nào mà từ tốn sải bước đến bên cạnh cây đàn piano và ngồi vào đó. Từng cái nhấn tay là từng âm thanh trong trẻo vang lên đầy màu nhiệm đầy trầm bỗng, du dương. Với vẻ ngoài lãng tử bên cạnh cây đàn, càng nhìn cô lại càng mê mẩn.

Từng phím đàn, từng nốt nhạc cứ ghế vang lên đầy êm dịu. Kết thúc bản nhạc, Lục Thế Minh nhìn cô nhoẽn miệng cười.

- Sao? Mê tôi rồi chứ gì?

Lãng tử chưa quá năm giây đã vội bật chế độ tự luyến. Cố nhìn sang hắn chẹp miệng, ừ thì hơi thích thật, nhưng chỉ là thích thôi chứ có mê đâu?

- Chú à, đã đẹp trai xin hãy bớt tự luyến.

Hắn cẩn thận bóc vỏ tôm rồi cho vào bát của cô, vừa làm hắn vừa nói.

- Như em nói. Tôi đẹp trai, tôi có quyền.

......?....!!!!

Ừ thì cô cạn lời, tốt nhất không nên bàn về vấn đề nhan sắc với người đàn ông này sẽ tốt hơn.

Vừa cho phần tôm không vỏ kia vào miệng rồi nhìn sang hắn, cô khẽ nghiêng đầu hỏi.

- Chú không ăn ạ?

Nghe cô hỏi thế, hắn tỉnh bơ đáp.

- Không, tôi để bụng ăn em.

Câu trả lời nhanh gọn lẹ ấy vừa thốt ra làm cô như đứng hình mất năm giây. Ai đó hãy nói với cô là ông chú già nhà cô đã bị đánh tráo đi, ai đó hãy trả lại ông chú nghiêm túc lạnh lùng ngày thường cho cô đi.

- Chú muốn bóc lịch sao?. Nói cho chú biết cháu còn bé đấy.



- Chẳng phải còn vài tiếng nữa là em vừa hay đủ tuổi trưởng thành rồi sao. Với lại em không còn thương tôi sao mà nở lòng để tôi đi bóc lịch?

Lời nói mang theo vẻ nũng nịu kia làm cô sởn da gà. Chưa gì sao cô cứ có cảm giác bản thân mình vừa bị gài hàng vào hang sói thì phải.

- Chú này, cháu hơi bị hối hận vì câu đồng ý ban chiều rồi đấy.

Nghe cô nói hắn vội trừng mắt chăm chăm nhìn cô, trầm giọng lên tiếng.

- Em lớn rồi, đã nói là không được nuốt lời đâu. Nói cho em biết, tấm thân này đã vì em mà đóng mạng nhện mười năm rồi đó.!

Vừa nghĩ tới vấn đề này là hắn lại ấm ức. Cô nhóc này chẳng có chút tính người gì cả. Hắn thích cô thế mà cô lại phũ phàng quá. Nhưng nếu nói thật thì nghĩ mà xem, với điều kiện quá tốt hiện giờ của hắn. Nếu cô bên hắn cô sẽ chẳng thua thiệt với ai mà hắn thì hoàn toàn xứng đáng có được cô.

- Chú, đã đợi được mấy năm rồi sao không đợi tiếp nữa đi. Cháu cũng đâu bảo chú đợi cháu đâu. Chú cứ thư thả vài năm nữa không phải tốt sao? Như vậy vừa hay cháu còn có thể có mối tình đầu và chút ít kinh nghiệm yêu đương.

- Đợi cả thập kỉ rồi, không đợi nổi nữa. Còn vấn đề kia thì em nên bỏ suy nghĩ đó đi. Yêu tôi đi, tôi là mối tình đầu của em.

Cô nghe hắn nói mà khẽ bỉu môi.

- Nhưng với vai trò bạn gái, cái đầu nhỏ này của cháu vẫn chưa có kinh nghiệm tình yêu thực tế gì cả sao cháu thấy có lỗi với chú quá. Hay chú để cháu quen thêm một người nữa. Kinh nghiệm nhân đôi, chú thấy thế nào?.

Lời nói kia vừa thốt ra lọt vào tai hắn làm hắn không khỏi đen mặt. Đùa nhau chắc, cô nhóc này từ khi nào lại đáo để như thế chứ? Rồi vẻ thanh lịch, điềm đạm như một quý cô kia đâu rồi. Đây là một mặt khác của " bạn gái " của hắn à?

- Tôi nhai đầu em bây giờ. Gọi anh xưng em không được xưng cháu nữa. Gọi còn gọi sai ở đó mà đòi yêu thêm một người. Nói cho em biết nhé, mình tôi cũng đủ làm em liệt giường rồi em còn định tìm thêm ai?







tác giả: Ngân Đình