Cố Như Ý cô đừng ỷ mình là tiểu thư Cố gia thì muốn làm gì thì làm. Nói cho cô biết cha tôi có quen với ông chủ ở nơi này đấy.
Cố Như Ý tay xách túi hiệu, trên người diện trang phục được đặc may riêng, chiếc kính đen to che đi hơn nửa gương mặt xinh đẹp kiều diễm đáp trả.
- Này, này, này… Lục Kiều Nhi. Đây rõ ràng là đồ tôi nhìn trúng trước. Vì ló do gì phải nhường nhịn lại cho cô?
Trận cải vả rôm rả chẳng giống như các tiểu thư quý tộc chút nào. Chỉ vì chiếc đồng hồ đeo tay mẫu mới duy chỉ có mỗi một chiếc mà hai cô gái lại tranh nhau đến sức đầu mẻ trán.
Vốn dĩ Cố Như Ý muốn mua chiếc đồng hồ này để làm quà tặng cho Lục Thế Minh vậy mà Lục Kiều Nhi lại nhìn trúng rồi bảo cô nhường?
Nằm mơ.
Lục Kiều Nhi cũng chẳng phải dạng vừa. Tuy thành tích học tập tốt nhưng không ai không biết cô út nhà họ Lục lại ăn chơi lêu lỏng như thế nào. Đã vậy còn thay người yêu như thay áo, khi yêu lại hào sảng tặng quà mà điển hình là chiếc đồng hồ hôm nay cả hai đều nhìn trúng.
- Tôi không nhường cô.
- Cô cũng đừng có mơ.
…
Phía xa xa, Cố Tâm đang xem sổ kế hoạch doanh thu hàng tháng theo quý của chi nhánh thì bắt gặp cảnh giằn co cãi vả này. Vốn dĩ chỉ định lướt qua vì cô nghĩ em gái mình đi chung toàn là bạn quý thì việc gây nhau cũng thường tình. Nhưng không ngờ ngay khi cô định lướt qua thì cô gái với bóng lưng kia vô tình quay trở lại. Và thật không ngờ cô gái đó lại là Lục Kiều Nhi, em gái cùng cha khác mẹ của Lục Thế Minh.
- Này, Cố Như Ý. Em lại lén trốn ba đi săn đồ tốt nhẵ có đúng không?
Cố Tâm vờ như tình cờ gặp mặt họ, lớn giọng gọi. Cố Như Ý thấy chị gái thì lập tức ngừng tranh cãi với Lục Kiều Nhi mà quay sang cô lí nhí nói.
- Chị, sao chị lại ở đây?
- Chị đi thu bản kế hoạch và doanh thu tháng này cho ba. Em làm gì đó? Đừng nói với chị em lại trốn học nha?
Cố Như Ý bị Cố Tâm bắt bài liền xanh mặt. Cô ta chẳng muốn học tí nào đã vậy còn là môn kinh tế thương mại, môn cô ta ghét nhất nữa chứ.
- Em, em… em không muốn học.
Cố Tâm thở dài nhìn cô nàng.
- Em lo học đi, đừng lo chơi nữa. Cái kia cũng đắt quá em mua làm gì?
Cố Như Ý thấy chị nhắc đến vấn đề này liền kéo tay Cố Tâm ra xa xa chỗ Lục Kiều Nhi đang đứng mà giải thích.
- Em thấy cái đồng hồ đó rất đẹp, em định mua nó tặng cho anh Thế Minh đấy chị thấy sao?
Nghe đến cái tên Lục Thế Minh làm Cố Tâm hơi sững người. Đây là mục tiêu ba Cố giao cho cô ta. Giao lưu - Tiếp cận là hai mục tiêu quan trọng của cô ta. Tuy nghe thấy Cố Thành nói qua nhưng cô ta căng bản chẳng rõ ông ấy muốn làm gì. Suy nghĩ một hơi cô ta liền nói.
- Cứ để cho Lục Kiều Nhi mua đi. Có một cái đồng hồ mà em giành giật cãi nhau như thế để người khác nghe được là bị ba chém bay đầu đấy nghe chưa.
Nhắc đến ba, Cố Như Ý khẽ rùng mình. Xem ra không nên ở đây đôi co, biết đâu chừng vệ sĩ theo sau ba báo lại một tiếng thì ôi thôi không có ngày mai. Bây giờ lùi một bước, nhịn một chút thì tương lai còn dễ thở hơn. Tranh với Lục Kiều Nhi ư, Cố Như Ý cô ta ứ thèm.
Nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy. Nhanh chóng quay người đi nhanh về phía sau nhẹ giọng.
- Hứ… nhường cô đó.
Nói xong, Cố Như Ý liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh thẳng ra ngoài mở của xe rồi chui tọt vô rồi ngồi nghịch điện thoại chờ đợi chị gái của mình.
- Lục Kiều Nhi… thay mặt em gái chị, chị thật lòng xin lỗi em.
Cô nàng nghe vậy nhìn Cố Tâm một cái rồi bảo.
- Chị không cần khách sáo đâu. Em cũng không có gì đáng ngại.
Nhìn cô nhóc rồi nhanh cả hai lại dăm ba câu trò chuyện. Xem ra tính cách của cả hai rất hợp nên lưu nhanh tay lưu lại.