Đúng như dự đoán. Khi thấy hắn và Lục Hải lướt ngang qua, cái mồm già của lão ta làm sao chịu nổi.
- Lục Thế Minh, cháu và Lục Hải định về à?
Nghe ông ta gọi hắn nhếch mép cười lịch sự trả lời lại.
- Ừm, gia đình có việc nên tôi định về sớm. Hôm nay, chúc mừng sinh nhật ngài chủ tịch Cố.
- Hahah. Hôm nay là ngày vui mà, về sớm làm gì. Hai cậu nể mặt ta ở lại chơi vui một lút nữa đi.
Lục Hải lúc này đã xám mặt nhìn chằm chằm ông ta, bị hắn quát mắt bảo kiềm chế nên đành quay sang hướng khác không trả lời.
- Cũng được. Xem trò vui chút nữa rồi về.
Lục Thế Minh kéo Lục Hải ra phía sau chào hỏi vài người.
Một lúc sau đó, sau khi từ phòng vệ sinh bước ra ngoài hắn vô tình thấy và nghe Cố Thành dặn dò Cố Như Ý vài câu.
- Ba đã sắp xếp xong cả rồi. Lúc sau ba cho người đưa nó lên con phải biết làm gì tiếp theo cho ba.
Cố Như Ý trong bộ váy cắt xẻ táo bạo thiếu trước hụt sao đang ngà ngà say lè nhè.
- Nhưng mà ba, con đâu có thích cái tên Lục Hải đó đâu mà ba bắt con lấy anh ta làm gì?
- Con gái ngốc của tôi ơi. Con không thích cậu ta thì cũng nên thích tiền của cậu ta chứ. Lục Thế Minh thì không được thì Lục Hải. Tài sản Lục gia ba đời con tiêu không hết ấy. Mau mau, lên phòng cho ba, nhớ phòng 69 đấy.
Chờ khi hai ba con nhà kia đi khỏi. Lúc này hắn mới thong thả bước ra. Xem ra ông ta là người chơi hệ thuốc. Nếu đã thích như vậy, hắn sẽ cho ông ta biết thế nào là bị chơi khâm.
Ngoắc tay với phục vụ đang bê khay rượu đi ngang, chẳng biết Lục Thế Minh thì thầm gì đó mà chỉ thấy người phục vụ gật đầu như giã tỏi nhanh chóng đi ra ngoài.
Đứng ở một góc xem kịch. Lục Thế Minh hài lòng khi thấy Cố Thành uống cạn ly rượu rồi hòa mình vào sàn nhảy cùng khách quý. Hắn chỉ lẳng lặng đứng im ở đấy.
- Anh, chúng ta về thôi.
Lục Hải từ phía sau bất ngờ xuất hiện vỗ vai hắn.
- Tại sao phải về, về sớm để làm gì? Chú thích nghe cãi nhau à?
Lời hắn nói quả là ngay tim của Lục Hải. Hắn biết cả mẹ và em gái đã biết chuyện của ba, hiện giờ không cần nói cũng biết ở nhà đang rối cào cào cả lên.
- Nhưng lỡ...
Không đợi anh ta nói hết câu, hắn đã cắt ngang.
- Là đàn ông chúng ta phải biết trọng chữ tính và trách nhiệm. Là ông ấy tệ bạc bỏ rơi mẹ của tôi mà thề non hẹn biển để cưới mẹ của chú. Bây giòe ông ấy ngoại tình là không trọng chữ tính. Ngoại tình khi có vợ con gây ảnh hưởng lớn như vậy là không có trách nhiệm. Chuyện ông ấy làm được thì tốt hơn hết nên giải quyết được. Mọi chuyện nên suy nghĩ bằng đầu chứ không phải bằng nửa thân dưới.
Nghe anh trai nói mà Lục Hải trầm ngâm. Anh ta không biện minh cho ba mình bất cứ lời lẽ nào cả. Nếu đặt anh ta vào hoàn cảnh của Lục Thế Minh, đối mặt với người đã bỏ rơi mẹ con mình đi tìm phú quý thì đừng nói đến chuyện bình thản gọi ba.
- Hazzzzzy. Đúng là bao năm qua ba chẳng có tí trách nhiệm nào với gia đình.
- Vậy nên Lục Hải. Tôi khuyên cậu đừng bao giờ giống ông ấy. Chưa có gia đình thì được, nhưng nếu có rồi thì nghĩ lại đi. Đừng vì một giây kéo khóa quần mà cả đời hối tiếc đấy.
Nói rồi cả hai lại ra sảnh lớn. Nhìn chằm chằm vào ly rượu tên phục vụ vừa nãy nói chuyện với Cố Thành đưa tới hắn nhếch mép cười khều khều tay Lục Hải nhướn mày ra hiệu.
Chẳng biết có chuyện gì xảy ra nhưng theo ánh mắt của anh mình vê phái ly rượu Lục Hải nhanh chóng hiểu ra. Thao tác nhanh gọn, cả hai thừa sự không chú ý của phục vụ liền tráo ly trên tay mình.
Để người kia tin chắc rằng mọi chuyện đã đúng theo kế hoạch, Lục Hải ngửa đầu uống cạn ly rượu mới toanh mới tráo với anh trai khi nãy. Lục Thế Minh vờ lơ đễnh một chút chỉ thấy tên phục vụ vẫn đang nhìn về phía bọn họ.
Lục Hải tinh mắt vờ dùng tay day day mi tâm vờ đau đầu mệt mỏi. Đúng như dự đoán, tên phục vụ nhanh chóng bước tới dẫn họ về phòng đã chuẩn bị sẵn để '' nghĩ ngơi ''.
Cố Thành chu đáo tới mức để anh em bọn họ mỗi người một phòng cách nhau một phòng ở giữa. Và phòng 69 kia lại nằm ở trong cùng góc. Nhìn số phòng trong tay Lục Hải hỏi anh trai.
- Vậy chúng ta lại làm gì tiếp theo?
- Qua phòng bên nghỉ một lát xem trò vui thôi. Yên tâm, phòng bên đó đã có Lục Hải fake ở đó rồi.
Vốn dĩ tưởng thời gian sẽ trôi qua rất lâu, nào ngờ chưa bao lâu điện thoại Lục Thế Minh đã có thông báo. Nội dung tin nhắn là mọi thứ đã xong.
Hắn ngồi vào bàn, bên cạnh là chiếc máy tính Trình Cán đã chuẩn bị sẳn ở đó, bàn tay thoăn thoắt đăng nhập một chút liền hiển thị rõ mồn một hình ảnh của phòng kế bên.
Chỉ thấy màn hình tối đen nương nhờ vào ánh trăng sáng của cửa sổ không kéo rèm mà mờ mờ thấy bóng người.
Cố Như Ý đã uống rượu say cộng thêm chút bột trong rượu lại thêm hương xx đang tỏa khắp phòng làm cô ta nóng người ham muốn. Nhớ tới lời ba mình đã nói, cô ta nhanh chóng tiến về phía giường, bàn tay nhanh nhẹn thoát y.
Cửa phòng của hắn vang lên tiếng rõ cửa sau đó Trình Cán bước vào.
- Chủ tịch, người của mình đã làm xong.
Hắn khẽ ừm một tiếng rồi nhìn màn hình. Chỉ thấy Cố Như Ý như phát điên trèo lên người ở trên giường ra sức lôi kéo quần áo kẻ kia rồi nhanh chóng vào việc thỏa mãn bản thân.
Chưa qua bao lâu cửa lại mở. Người vừa bước vào là Cố Thành và một cô gái đang ra sức hôn nhau. Quần áo cả hai rơi vãi trên sàn nhà, ông ta gấp gáp đến mức chẳng chờ đợi lâu mà l.àm luôn tại cửa.
Từng loạt hình ảnh nỏng bỏng mắt lần lượt lọt vào khung màn hình máy tính. Nhìn cả bốn người trong phòng như con thêu thân lao vào nhau mà hắn cười khinh bỉ. Vừa bỏ thuốc vừa nước hoa xx mà vận vào người tgif cho dù hôm nay thần tiên giáng thế cũng không cứu nổi họ đâu.
Cảm giác chán ghét buồn nôn làm hắn gập máy lại. Còn Lục Hải kế bên nảy giờ như chết lặng. Nếu khi nãy người trúng thuốc kia là anh ta thì bây giờ anh ta có giống mấy kẻ mất trí kia lao vào hố không. Thật là buồn nôn.
Không phải nói là. Quá mức ghê tởm.
- Đi, chúng ta đi xem kịch nào.