Nữ lưu manh vừa bị ngất đi lại bởi vì cơn đau khắp người làm cho bừng tỉnh, lúc này nàng ta đã học khôn ra, vội vàng buông lời hứa hẹn, thề thốt.
"Trương viên ngoại, ta thật sự rất ngưỡng mộ đại công tử nên mới nhịn không được bị ma quỷ ám ảnh. Ta sẽ chịu trách nhiệm, ngài đánh ta cũng được, mắng ta cũng được. Chỉ cầu ngài cho ta được lấy đại công tử."
Trương viên ngoại nhìn dáng vẻ hèn mọn của nữ lưu manh thì ngực lại bắt đầu đau, bà quát rống:
"Ngươi là thứ gì cũng dám mở miệng đòi lấy Ngọc Quan? Ta xem là đánh chưa đủ mà. Người đâu?!..."
Nữ lưu manh hãi hùng khiếp vía, vội vàng đổi giọng.
"Đừng...đừng đánh ta, ta có thể gả...gả công tử."
Trương viên ngoại nhíu chặt mày, hợp với các gia đinh ở đây cũng trợn trắng mắt vô cùng khinh bỉ nhìn nữ lưu manh. Nữ tử là trụ cột gia đình, có thể mang tiếng sợ phu thị, nhưng tuyệt đối không thể mất giá trị đến mức gả cho một nam tử. Thật là nhân sinh sỉ nhục.
"Phu nhân không xong, Tam thẩm lão phu nhân và các vị gia chủ đến."
Lý quản gia thở hồng hộc, nâng bụng béo chạy tới thông báo. Chuyện đại công tử bị lưu manh phi lễ chắc chắn đã bị người tiết lộ. Trương viên ngoại phi ánh mắt như đao sắc về phía nữ lưu manh, cuối cùng cũng phất tay áo, cắn răng quát.
"Đưa nàng ta đến đông phòng. Mời đại phu."
Nữ lưu manh lúc này mới thả một hơi, gục ngã xuống nền đất, mặt bị cánh tay che khuất, che giấu đôi mắt oán độc đầy toan tính.
Nàng ta thành công. Đại công tử là ái tử của Trương viên ngoại, chỉ cần có được y. Gia sản của Trương viên ngoại cách nàng ta còn xa sao? Mối nhục ngày hôm nay, nàng ta sẽ trả gấp trăm lần cho ái tử của bà ta.
---- Đường phân cách thời gian -----
Bệnh viện đa khoa trung tâm thành phố. Khoa chấn thương.
Chu Lam sờ sờ băng quấn vết thương, cảm thấy bản thân thật là đen đủi, đã nghèo nay còn nghèo hơn.
Đồng nghiệp ngồi trái phải xung quanh trên giường bệnh chật hẹp, vừa nhét múi quýt vừa bàn tán về việc tên cướp hành hung cướp của.
"Quản lý nói sẽ trợ cấp cho nhân viên một bình xịt cay. Ta nói chưa kịp móc bình ra thì tên cướp đã bụp bụp bem bem cho nữ nhân viên giao hàng yếu đuối như chúng ta nằm rạp xuống sàn nhà rồi."
"Đó là, may mắn tiểu Chu chỉ bị cướp tài. Không thì thiệt thòi kể đâu cho hết."
"Kể ra Chu tỷ cũng nhanh trí, điện thoại SOS cho cảnh sát. Không thì cũng nói không chừng."
Chu Lam cười nhẹ nhận lấy múi quýt từ đồng nghiệp, gấp chân lại để nữ đồng nghiệp ngồi thoải mái hơn.
Bị chấn thương vai gáy cũng không nghiêm trọng, ngày thứ ba Chu Lam xin bác sĩ cho xuất viện, chịu thôi, mỗi ngày nằm là mỗi ngày đốt tiền, tuy không phải quá nhiều, nhưng Chu Lam đã quá nghèo, tiền thuê phòng trả hằng ngày, cô lại phải mất thêm tiền nằm viện quả thật quá lãng phí. Xách bao lớn bao nhỏ bắt xe về phòng, Chu Lam liền thoải mái thở dài một hơi, ngã người xuống giường nhỏ, phòng thuê rẻ tiền, diện tích cũng chỉ đủ đặt một chiếc giường, một cái bàn, cái ghế. Đưa mắt nhìn quạt điện xoay tròn, Chu Lam khép lại tròng mắt, chìm vào trong giấc ngủ.