Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 14




Hôm nay Yến Văn Bách nên đi học, nhưng vừa nghĩ đến Giang Nhị tìm đến cửa, cậu ta liền không chút do dự gọi điện thoại xin nghỉ.

Cố Tuyết Nghi ăn sáng xong, cũng không ra ngoài quét hàng như thường lệ.

Cô ngồi trên sô pha, sau lưng dựa vào một cái gối dựa, trong tay cầm một cuốn sách, nghiêm túc đọc.

Yến Văn Bách nhìn kỹ, trên bìa có in "Tuyển tập Mao Trạch Đông."

Yến Văn Bách:?

Như thế nào đột nhiên Cố Tuyết Nghi lại xem cái này?

Phong cách này, nhìn như thế nào cũng đều không hợp với Cố Tuyết Nghi.

Cố Tuyết Nghi nhận thấy được ánh mắt của cậu ta, hơi hơi ngẩng đầu, nhưng rất nhanh lại cúi xuống, tiếp tục chuyên chú vào sách trong tay.

"Sách tương đối xuất sắc." Cố Tuyết Nghi nói.

Tuy rằng có một số thứ mâu thuẫn với triều đại mà cô từng sống.

Nhưng Cố Tuyết Nghi cũng không thể không thán phục sự xuất sắc của nó.
Như vậy sau khi đọc xong, sẽ càng thêm hiểu biết chi tiết về thế giới này.

Yến Văn Bách chưa từng xem qua thứ này, nghe thấy Cố Tuyết Nghi nói như vậy, cậu ta nhịn không được nhìn thêm hai lần .... Hôm nào chính mình cũng thử nhìn xem.

Rất nhanh trong phòng khách lại trở về yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng âm thanh lật trang sách.

Yến Văn Bách có chút ngồi không yên, vì thế lặng lẽ đánh giá Cố Tuyết Nghi.

Trong quá khứ cậu ta, không, không chỉ mình cậu ta, mà là trên dưới Yến gia đều không thích Cố Tuyết Nghi. Bọn họ chưa từng nghiêm túc nhìn Cố Tuyết Nghi.

Cho đến giờ khắc này ——

Cố Tuyết Nghi lớn lên rất đẹp.



Hơn nữa cậu ta luôn cảm thấy, cô và quá khứ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ khí chất thay đổi mà ngay cả dung mạo cũng thay đổi.
Một tay cô giữ trang sách, tư thế ngồi tao nhã.

Váy dài màu trắng trên người phác họa thân hình hoàn mỹ của cô.

Từ góc độ này của cậu ta, vừa vặn có thể nhìn thấy hàng mi thật dài của cô, đường cằm xinh đẹp, đôi môi hơi mím lại...

Một chút ánh nắng mặt trời chiếu vào, rắc một ít trên tóc, đầu vai, phảng phất vì cô mà khoác lên một tầng áo choàng màu vàng. Có một loại quý phái cùng mỹ lệ không thể diễn tả.

Yến Văn Bách dừng suy nghĩ.

Dứt khoát lấy điện thoại di động ra, khi thì chơi game, khi thì lướt Weibo, khi thì lại đọc thuộc lòng từ vựng trên App ... Nhưng bởi vì đáy lòng ẩn chứa nôn nóng, mặc kệ làm cái gì cũng đều cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nhịn không được liên tiếp chuyển sang app khác.

Hơn mười phút trôi qua, cậu ta cũng không biết chính mình đã làm gì.
Khoảng thời gian ở một mình với Cố Tuyết Nghi, cũng đều là "gian nan" nhưng lại không giống như trước đây.

Yến Văn Bách tiện tay mở một bộ phim truyền hình đang phát sóng, tự động phát. Hoàn cảnh yên tĩnh thoáng cái trở nên ồn ào, lúc này Yến Văn Bách mới cảm thấy không nôn nóng như vậy.

"Hầu gia, Diên Nhi nguyện vì Hầu gia mà dâng tánh mạng..."

Cố Tuyết Nghi đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, không khỏi đem ánh mắt chuyển qua.

Cô biết Yến Văn Bách đang dùng "điện thoại di động" để xem "phim truyền hình". Lời thoại trong phim truyền hình làm cho cô cảm thấy quen thuộc.

Cô lập tức tò mò, phim truyền hình của thế giới này, làm sao có thể tái hiện được thế giới của cô?

Cố Tuyết Nghi buông sách xuống. "Tôi có thể xem không?" Yến Văn Bách chợt nghe thấy giọng nói của Cố Tuyết Nghi.

“...... Có thể. "Yến Văn Bách cứng ngắc dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Cố Tuyết Nghi một chút.

Cố Tuyết Nghi ngồi gần một chút, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động trong tay cậu ta.

Mặc dù mấy ngày nay Cố Tuyết Nghi đã có hiểu biết nhất định về thế giới này, nhưng giờ khắc này cô vẫn nhịn không được cảm thán trong lòng.



Thế giới này thật sự quá thần kỳ.

Phương thức giải trí vừa nhiều vừa mới lạ, cuộc sống của người dân cũng cực kỳ thuận tiện...

Cho dù nhìn cái gì Cố Tuyết Nghi cũng cực kỳ nghiêm túc, đây là thói quen chuyên chú mà cô đã bồi dưỡng qua nhiều năm.

Nhưng cho dù thế nào Yến Văn Bách cũng không tập trung được, quanh quẩn như chóp mũi cậu ta đều là mùi hương truyền tới từ trên người Cố Tuyết Nghi. Không còn là mùi hương Paris mà cô từng thích, mà là một mùi dầu gội nhàn nhạt ... Hình như là chanh.

Trong đầu Yến Văn Bách suy nghĩ lung tung.

Một người nhìn rất nghiêm túc, một người thất thần, thế nhưng cũng khó có được hài hòa cùng chung sống, không biết làm kinh hãi bao nhiêu tròng mắt của người giúp việc trong biệt thự.

Hai người cứ như vậy cùng nhau xem hết tám tập phim cổ trang, đảo mắt đã đến giờ ăn trưa.

“...... Không đẹp lắm." Cố Tuyết Nghi đánh giá.

Căn bản Yến Văn Bách cũng không xem được tình tiết gì, nghe thấy giọng nói của Cố Tuyết Nghi, lúc này mới quét mắt nhìn màn hình. Sau đó vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Ngũ quan của gương mặt kia tinh tế đến gần như có thể dùng hai chữ "Hoa lệ" để đánh giá.

Người đàn ông đầu đội ngọc quan, mặc cẩm y hoa phục, khi ống kính quét qua, anh ta liền trở thành một tồn tại chói mắt nhất.

Yến Văn Bách nói: "Rất khó coi."

Cố Tuyết Nghi mất đi hứng thú, cũng không có chú ý tới gương mặt đặc biệt xuất sắc kia.

Đứng dậy đi về phía phòng ăn, người giúp việc đã đặt đồ ăn lên bàn. Cố Tuyết Nghi quét một vòng, ngoại trừ bữa chính, còn có salad rau, trái cây tươi phối hợp cùng

Điểm này ngược lại làm cho Cố Tuyết Nghi rất hài lòng.

Hiện đại có một từ được gọi là "khoa học công nghệ", sự phát triển của khoa học công nghệ có thể khiến cho người dân của thời đại này tận hưởng được trái cây tươi đa dạng.

Đây chính là thứ mà Cố Tuyết Nghi yêu thích.

Yến Văn Bách cứ như vậy trơ mắt nhìn Cố Tuyết Nghi chậm rãi ăn xong bữa sáng, ăn trưa, giữa chừng lại đọc sách, xem phim ... Hoàn toàn không coi Giang Nhị tới cửa như là một chuyện đáng để bận tâm.