Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 17




Cố Tuyết Nghi đứng dậy.

Hô hấp của Yến Văn Bách lập tức chậm lại.

Lấy dây lưng đánh người.

Quá tổn hại mặt mũi của Giang Việt.

Cố Tuyết Nghi không chút để ý nghĩ, sau đó siết chặt bàn tay, nắm thành quyền.

Một tay cô túm lấy cổ áo âu phục của Giang Việt.

Thư ký choáng váng tại chỗ.

Này này, đây là muốn là gì?

Giang tổng cũng đã thả cho cô một con ngựa, không đánh phụ nữ. Chẳng lẽ cô còn muốn đánh Giang tổng?

Giang Việt chú ý tới động tác của Cố Tuyết Nghi, nhưng anh ta nở nụ cười, không có động tác nào khác.

Cô ngược lại rất che chở cho Yến gia.

Phụ nữ, khoa chân múa tay, không có khí lực gì. Đánh một quyền cũng không có gì. Mà quả thật cũng là do anh ta muốn lấy thế áp người trước ... Để cho cô đánh một quyền thì đánh...

"Phanh."

Tay trái của Cố Tuyết Nghi túm lấy cổ áo kéo mạnh, lập tức một quyền đánh vào mặt Giang Việt.
Mẹ nó!

Đau!

Thật sự là mẹ nó đau!

Giang Việt đơ một giây.

Đã nhiều năm Giang Việt không để cho người ta túm cổ áo, hôm nay còn nếm được nắm đấm của phụ nữ, mẹ nó còn rất cứng rắn...

Thư ký vội vàng đi lên đỡ anh ta.

Giang Việt còn có chút không thể phục hồi tinh thần.



Mày Cố Tuyết Nghi hơi nhíu lại, cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa xương ngón tay ửng hồng của mình, nói: "Được rồi, Giang tiên sinh có thể đi."

Giang Việt há miệng, luôn cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng chờ thật sự há miệng, lại đột nhiên không biết nên nói cái gì.

"Giang tổng, Giang tổng không sao chứ?" Thư ký lo lắng.

Giang Việt đẩy thư ký ra: "Không sao."

Anh ta dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chống lên hai má, muốn nói "một chút vết thương nhỏ", nhưng đầu lưỡi vừa mới đâm lên ... Fuck. Sao mẹ nó còn đau hơn?
Giang Việt đành phải nuốt lời trở về.

"Hiện tại ... Hòa nhau." Giang Việt vẫn bày ra bộ dạng phong độ thân sĩ, chờ nói xong câu đó, thoáng cái lời nói kế tiếp của anh ta cũng thuận lợi hơn nhiều.

"Bây giờ Yến tổng không ở thủ đô, nếu Yến phu nhân có chỗ nào cần giúp đỡ, cũng có thể tới tìm tôi."

"Gia nghiệp của Yến gia lớn, có cấp dưới đắc lực, có đông đảo người thân… Không phiền Giang tiên sinh." Cố Tuyết Nghi thản nhiên nói.

Giang Việt nhịn không được thở dài.

Thật đúng là một chút đồ vật cũng không chịu lộ ra, tuyệt đối không chịu yếu thế.

"Vậy Giang mỗ cáo từ trước." Giang Việt quay đầu đi ra ngoài.

Chờ đi được một nửa, Cố Tuyết Nghi lên tiếng gọi anh ta lại: "Đem đĩa dâu tây mới rửa kia, mang cho Giang tiên sinh. Không thể để cho Giang tiên sinh đến một chuyến vô ích."
Nữ giúp việc đang đứng ngây ngốc tỉnh táo, vội vàng bỏ dâu tây vào hộp, đưa cho Cố Tuyết Nghi.

Sắc mặt thư ký đã thối đến chết. Nhưng Giang tổng không phát tác, đương nhiên cũng không tới phiên anh ta phát tác.

Cố Tuyết Nghi đi tới trước mặt Giang Việt, đem hộp dâu tây đặt trong tay anh anh: "Giang tiên sinh đi thong thả."

Nghi thức là hoàn hảo.

Không phải là nói không chuẩn bị trà chiều cho anh ta sao?

Sao bây giờ lại đưa rồi?

Giang Việt nhất thời cũng không biết cô đang châm chọc chính mình hay là thật lòng muốn anh ta mang theo "quà tặng" trở về...



Giang Việt cầm hộp dâu tây, cứ như vậy một đường đi ra ngoài, trở lại trong xe.

"Yến phu nhân này..." Thư ký tức giận, nhưng đột nhiên lại không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Cố Tuyết Nghi.

Nói cô vô lễ? Nhưng cố tình cử chỉ của cô đều tao nhã, giọng điệu lễ phép, hiện tại còn để cho bọn họ mang theo một phần hoa quả đi. Mặc dù trái cây này không phải là đồ đắt tiền.

Nói cô lễ phép? Túm lấy cổ Giang tổng rồi đánh. Phu nhân nhà ai dám làm như vậy?

Giang Việt không lên tiếng.

Anh ta cúi đầu mở nắp hộp.

Dâu tây bên trong còn mang theo giọt nước, đầu dâu tây đặc biệt đỏ, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.

Giang Việt cầm lên một quả bỏ vào miệng.

Mẹ nó.

Còn rất ngọt.

Yến phu nhân này không chỉ biết nắm bắt tâm tình, co giãn có độ, còn có thể vừa đấm vừa xoa, đánh xong một gậy thì cho một viên đường để ăn!

Trong đầu Giang Việt hiện lên hình ảnh Cố Tuyết Nghi đặt hộp dâu tây vào tay anh ta...

Đôi môi hơi mím chặt của cô đẹp hơn dâu tây trong hộp này.

Đáy lòng Giang Việt lập tức có chút cảm giác khác thường.

Nếu Giang Việt sớm nhìn thấy toàn bộ quá trình Yến Văn Bách bị đánh mấy ngày trước, anh ta sẽ biết, Cố Tuyết Nghi đánh xong cây gậy rồi cho viên "đường" này, cũng không phải là chỉ với mình anh ta.

Anh ta không phải là người đặc biệt.

"Trở về công ty." Giang Việt nói.

Thư ký đáp lời.

Nhưng rất nhanh Giang Việt sẽ biết, quyết định này của mình có bao nhiêu sai lầm.

Mười phút sau khi Giang Việt đặt chân lên tòa nhà Giang thị.

Nhân viên Giang thị mặt đầy hoảng sợ: "Mặt Giang, Giang tổng làm sao vậy?"