Đây không phải là một cuốn sách phổ biến, khá mới lạ ...
Cố Tuyết Nghi sẽ đọc một cuốn sách như vậy sao? Trần Vu Cẩn đè nén sự kinh ngạc trong lòng.
"Cảm ơn. Tôi không cần.? Trần Vu Cẩn cúi đầu nhìn thoáng qua hoa quả mà Cố Tuyết Nghi đẩy tới, lên tiếng cự tuyệt.
Thủ đoạn của Yến phu nhân không ít, anh ta thật đúng là sợ không cẩn thận mà bị kéo vào.
Đồng thời lên tiếng, đáy lòng Trần Vu Cẩn cũng đã làm tốt, làm sao để ứng phó với Cố Tuyết Nghi khi cô trở mặt phát tác.
Cố Tuyết Nghi gật gật đầu, trên mặt không có chút biến hóa tâm tình nào.
Bản thân cô chậm rãi ăn, vừa ăn vừa tao nhã vừa hỏi Trần Vu Cẩn: "Thư ký Trần là vì chuyện của Giản tiên sinh mà đến cửa, là có chuyện gì muốn dặn dò tôi sao?"
Trên mặt Trần Vu Cẩn còn mang theo tươi cười, nhìn qua mặt mày ôn nhu, rất dễ dàng có thể làm cho người ta tiếp nhận được lời nói ra từ trong miệng anh ta.
"Tôi hy vọng đến lúc đó, xin phu nhân đừng nói chuyện."
Nhưng giờ khắc này lời từ trong miệng Trần Vu Cẩn nói ra, cũng không ôn nhu, thậm chí còn có vẻ không lưu tình đến mức lãnh khốc.
Cố Tuyết Nghi dừng một chút, ánh mắt hơi dời lên, cô đang suy nghĩ.
Thế giới này, cô mới đến nên có rất nhiều chuyện phải tìm hiểu. Trần Vu Cẩn chuyên nghiệp hơn so với cô, có Trần Vu Cẩn ra mặt, cô không mở miệng cũng rất tốt, miễn cho nói sai, dẫn đến phiền toái không cần thiết.
"Được." Cố Tuyết Nghi lên tiếng.
Lần này đến lượt Trần Vu Cẩn dừng lại.
Dễ nói chuyện như vậy sao?
Trần Vu Cẩn nhanh chóng thu thập xong cảm xúc, mỉm cười nói: "Được."
Lúc này, một trận tiếng bước chân ở dưới lầu.
Vẻ mặt của nữ giúp việc phức tạp đi lên lầu hai, đi tới trước mặt Cố Tuyết Nghi: "Phu nhân, Giản Nhuế phu nhân đến rồi, còn có ... Còn có Cố tiên sinh cùng Cố phu nhân.”
Cố Tuyết Nghi nhíu mày.
Làm sao vợ chồng Cố Học Dân lại đi vào?
Hẳn là đi theo vị Giản Nhuế phu nhân kia tiến vào.
Nghĩ tới đây, Cố Tuyết Nghi không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Trần Vu Cẩn.
Trần Vu Cẩn bị cô nhìn thì có chút khó hiểu, chậm rãi chớp chớp mắt, đầu dò xét về phía trước, lộ ra một chút thần sắc hỏi thăm.
Đáy lòng Cố Tuyết Nghi đánh giá vị thư ký Trần này, lại nâng lên một bậc thang.
Anh ta ngược lại rất thông minh, thời điểm vào cửa, vẫn vững vàng ngăn cản Cố Học Dân ở ngoài cửa, không sợ đắc tội với người khác. Tươi cười có vẻ hòa ái, nhưng cất dấu trong đó lại là thủ đoạn cường ngạnh.
Cố Tuyết Nghi rất thích người thông minh như vậy.
"Nếu đã vào cửa, vậy trước tiên mời bọn họ xuống dưới lầu uống trà đi." Cố Tuyết Nghi nói xong, quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn: "Giản Nhuế là người của Giản Xương Minh?"
Trần Vu Cẩn trầm mặc một chút.
Cố Tuyết Nghi thật sự không biết?
Không nên, Cố gia giỏi luồn cúi như vậy, không phải bọn họ đã sớm đem từ trên xuống dưới Giản gia điều tra rõ ràng sao?
Trần Vu Cẩn: "Cô ấy là cháu gái của Giản tiên sinh."
Cố Tuyết Nghi gật đầu.
Vững vàng ngồi ở đó, bất động.
Trần Vu Cẩn cho rằng vừa rồi cô chuẩn bị đứng dậy nghênh đón, lúc này nhìn thấy tư thái của cô, đáy lòng lại lắp bắp kinh hãi.
Cố gia quá giỏi luồn cúi, luôn biểu hiện ra vẻ đón ý nói hùa một cách nhiệt tình. Nhưng bọn họ đã quên chính mình đã kết thân với Yến gia, bọn họ cũng là một phần thể diện của Yến gia. Cũng may mà Yến tổng không thèm để ý mấy thứ này...
Trần Vu Cẩn nào biết được, không ai hiểu rõ chừng mực hơn Cố Tuyết Nghi.
Sáng sớm cô đã tìm hiểu tin tức từ trong miệng Yến Văn Gia, Giản Xương Minh là bạn tốt của Yến Triều, cũng đại biểu cho hai người là ngang hàng. Mà Giản Nhuế là cháu gái của Giản Xương Minh, vậy là vãn bối. Cho dù là như thế nào, cũng không tới phiên cô đứng dậy nhiệt tình nghênh đón.
Bình thường cũng coi như xong, hiện tại chính là lúc Yến gia không có người, cô là đương gia phu nhân của Yến gia, làm sao có thể tùy ý hạ thể diện của Yến gia, đem Yến gia đặt ở chỗ thấp đây?
Dưới tầng.
Người giúp việc mời vợ chồng Cố Học Dân đi sang một bên uống trà.
Cố Học Dân còn có chút mất mát. Ông ta chính là muốn gặp Giản Xương Minh, ai biết người tới lại là một nha đầu!
Nhưng ông ta lại không thể đi đến Yến thị để gặp người.
Yến thị là nơi mà ông ta không vào được.
Chắp vá lại, Giản Nhuế cũng được.
Cố Học Dân không chịu đi.
"Có phải Tuyết Nghi ở trên lầu không? Tôi sẽ đi gặp nó.”
Nhưng làm sao người giúp việc có thể nói, nhìn qua hình như phu nhân cũng không muốn gặp mấy người đâu.
Cô ấy lập tức lúng túng.
Giản Nhuế đợi một lát, không đợi được người đi xuống lầu, cũng hiểu được ý tứ. Đây là chờ bọn họ tự mình đi lên.
Giản Nhuế nhìn Cố Học Dân.
Cố phu nhân đang đi theo bên cạnh ông ta, gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, chúng ta lên lầu xem Tuyết Nghi.
Chắc chắn gần đây con bé lo lắng sợ hãi không ít lần.”
Nữ giúp việc nhớ lại bộ dáng của Cố Tuyết Nghi một chút.
Trong lòng nói, hình như thật đúng là không có...
Giản Nhuế nhìn thoáng qua một chút rồi cũng không nhìn nữa, lập tức đi lên lầu trước.