Ngay hôm sau Giang Việt phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều.
Không chỉ là anh ta, tất cả người trong giới thượng lưu, hoặc là có quan hệ với Yến gia, hoặc là có lui tới không nhiều với Yến gia, chỉ cần là ở trong giới ... Chỉ có Tống gia và Phong gia là không được mời.
Giang Việt vừa cảm thấy tức giận lại cảm thấy buồn cười, một tay bóp điếu thuốc, còn không cẩn thận làm bỏng ngón tay, trong miệng "hừ" một tiếng.
Anh ta còn cho rằng là cô muốn bồi tội.
Kết quả là trở mặt vô tình, một cước giẫm lên người anh ta, còn càng giẫm càng thật.
Mấy ngày trước là tin tức Giang Nhị đi đến Yến gia, trước khi về còn cầm theo trái cây, bầu không khí hòa hợp vui sướиɠ. Không biết mấy ngày sau sẽ là tin tức gì nữa? Có thể là tin tức anh ta tham gia bữa tiệc của Yến gia, nhưng Tống gia, Phong gia lại vắng mặt. Càng thêm xác thực tin đồn Giang gia và Yến gia đã bắt tay hòa hảo?
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Giang Tĩnh ôm PSP, gân cổ kêu lên: "Vυ" Vương! Con muốn ăn! Ăn! Đói bụng!"
Sao mày không đói chết luôn đi?
Tất cả đều là do tiểu vương bát đản này! Nếu không phải cậu ta, sao có thể kéo ra chuyện phía sau?
Còn có tin tức Giang Tĩnh và Yến Văn Bách đánh nhau không biết từ đâu có được, lập tức truyền đến chỗ anh ta...
Trước sau tính sổ, mẹ nó một người cũng đừng hòng chạy.
Rất nhanh vυ" Vương đã bưng đồ ăn ra, Giang Tĩnh cầm lấy, luôn cảm thấy không khí có chút không đúng, không thể nuốt xuống.
Giang Tĩnh quay đầu lại nhìn Giang Việt.
"Lão ngài, tâm tình không tốt?"
"Tâm tình của tao có thể tốt sao?" Giang Nhị lộ ra một chút cười lạnh: "Yến gia tổ chức bữa tiệc, hai nhà Tống, Phong một chút động tĩnh nhận được lời mời cũng không có, Giang gia chúng ta lại nhận được..."
"Đó không phải là nói rõ nhà chúng ta đặc biệt ngưu bức sao?”
"Ngưu bức cái rắm. Chúng ta chân trước đến cửa Yến gia, chân sau bên ngoài đã muốn nói chúng ta chơi cùng một chỗ với Yến gia. Mấy ngày trước lão tử vì mày mà đi đến Yến gia, lúc đi trong tay còn cầm hoa quả, cái đó gọi là chứng thực có hiểu hay không?"
Giang Tĩnh suy nghĩ một chút.
Chính cậu ta cũng không bảo Giang Việt lấy trái cây đi.
Làm sao bây giờ lại đều đổ lỗi cho cậu ta?
"Vậy bữa tiệc lần này, chúng ta sẽ không đi." Giang Tĩnh nói.
Giang Việt lạnh lùng nhìn cậu ta, giống như đang nhìn một con heo: "Cái đó gọi là chột dạ."
Hơn nữa...
Giang Việt thoáng nghĩ tới ngày đó ở Yến gia, cô chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt anh ta, tự tay đem hộp dâu tây kia đặt trong tay anh ta ... Đánh một cái rồi lại cho một quả táo ngọt.
Vậy lần này, cô nên cho quả táo ngọt gì mới có thể trấn an anh ta?
Giang Việt tò mò.
"Vậy ... Đi cũng không được, không đi cũng không xong?”
Giang Tĩnh ngây ngốc.
Lại qua mấy giây, Giang Tĩnh chép chép miệng: "Chị dâu kia của Yến Văn Bách, thật sự là mẹ nó đủ lợi hại!"
Giang Việt lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn thoáng qua Giang Tĩnh.
Một chút độ mẫn cảm cũng không có.
Nếu như sinh ra trong một gia tộc phải tranh giành, có lẽ cỏ như mộ phần cũng đều đã cao được ba thước.
Giang Việt: "... Là rất lợi hại. Đừng nói mấy lời thô tục."
Giang Tĩnh ngậm miệng lại: "…" Được thôi.
Không phải ngài vừa mới nói "Lão tử" sao?
......
Đối với một chủ mẫu mà nói, biết rõ ai có quan hệ với ai, ai với ai không hợp, ai có địa vị lớn, ai có địa vị nhỏ ...
cũng không phải là việc gì khó.
Mới một ngày trôi qua, Cố Tuyết Nghi đã điều chỉnh rõ ràng toàn bộ.
Mà Yến Văn Gia buộc phải trở thành nhà cung cấp rất nhiều thông tin.
Yến Văn Gia dựa vào sô pha.
Vốn dĩ là cậu ta mặc áo ngủ, cứ như vậy đi chân trần giẫm lên thảm.
Nhưng bởi vì Cố Tuyết Nghi ở trước mặt, cậu ta không thể không ăn mặc chỉnh tề. Vừa định nghiêng người một cái, áo sơ mi còn kéo đến hoảng hốt, đành phải ngồi thẳng.
Đáy lòng Yến Văn Gia nghẹn một hơi không thoải mái, lại lười biếng châm chọc hỏi: "Cô biết rõ những thứ này có ý nghĩa gì không?"
"Đương nhiên là có."
Ba chữ không nhanh không chậm, ngữ khí vững vàng, ngay cả lời giải thích dư thừa cũng không có, thoáng cái đem lời nói của Yến Văn Gia nghẹn hết trong cổ họng.
Thời điểm cậu ta đối đầu với Cố Tuyết Nghi, cũng không có một nắm đấm nào là đánh thật, toàn bộ đều là đánh lên bông.
Cố Tuyết Nghi khép lại tài liệu trong tay, đứng lên: "Nên ra ngoài rồi."
Yến Văn Gia theo bản năng hỏi một câu: "Cô đi đâu vậy?"
"Trung tâm thương mại."
"Cô đi trung tâm thương mại?" Yến Văn Gia nhíu mày: "Cô đi trung tâm thương mại quét hàng?"
Cố Tuyết Nghi gật đầu: "Hạ phu nhân hẹn tôi."
Hạ phu nhân nào? Là cái tên phá của nổi danh kia sao?