Chủ Mẫu Xuyên Không Tới Làm Phu Nhân Hào Môn

Chương 44




Cố Tuyết Nghi ái mộ Yến Triều bao nhiêu, cũng lần lượt chứng minh trong những sự kiện sau đó.

Cô có thể cao hứng đi quét hàng, đương nhiên sẽ không phải bởi vì lập tức sẽ được kế thừa tài sản của Yến Triều.

Dù sao mấy ngày trước không thấy cô cao hứng phấn chấn ra ngoài, cũng không phải hôm nay Yến Triều mới bắt đầu mất tích. Hiện tại khả năng lớn nhất chính là, tình huống của Yến Triều vẫn tốt...

Trong lúc nhất thời, có cổ đông cao hứng, có người hành nghề tài chính thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên cũng có không ít người cảm thấy tiếc nuối...

Giản Xương Minh gấp tờ báo trong tay.

Là một tờ báo liên quan đến tài chính.

Thư ký lập tức gõ cửa, lại cầm một xấp báo cáo tiến vào.

Giản Xương Minh không lập tức mở ra, mà nhìn về phía Giản Nhuế đang ngồi ngay ngắn trên sô pha: "Cháu đã ngồi ở chỗ ta một tiếng rồi, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Giản Nhuế cũng có chút ngượng ngùng.

Cho dù cô ấy đã hai mươi chín tuổi, tuổi cũng không còn nhỏ. Ngày thường thủ đoạn cứng rắn. Nhưng đến trước mặt Giản Xương Minh liền biến thành một tiểu cô nương.

"Là Tào Gia Diệp..."

"Ừm, lại cùng nữ minh tinh nào truyền ra tin đồn?" Giọng điệu của Giản Xương Minh bình thản, nghiễm nhiên không thấy bất ngờ.

“...... Không.”

"Ừm?”



"Chỉ là... nghi ngờ. Cháu cảm thấy mình không sai, nhưng..." Giản Nhuế dứt khoát đứng dậy, đi tới trước mặt Giản Xương Minh, đưa điện thoại di động cho anh ta.

Trên màn hình nhỏ hẹp của điện thoại di động, đột nhiên đυ.ng vào mắt Giản Xương Minh là một tấm ảnh chụp.

Giản Nhuế ở một bên nói: "Nữ diễn viên này tên là Tưởng Mộng, chú út không xem TV, hẳn là không hiểu rõ lắm. Cô ta là một nữ diễn viên đang hot trong mấy năm gần đây.
Làm việc trong công ty của Tào Gia Diệp. Từ năm ngoái cháu đã mơ hồ nghe chút tiếng gió ... Cô ta rất phong tình, rất hợp khẩu vị của Tào gia Diệp..."

Giọng nói đứt quãng của Giản Nhuế, phảng phất như trở thành âm nền.

Giản Xương Minh nhìn cô gái trẻ tuổi trong ảnh, mặc váy dài màu hạnh nhân nhạt, bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng trắng, tay xách theo một cái túi LV nhỏ nhắn.

Dáng người cô mảnh khảnh, cao gầy, da trắng như tuyết, ngũ quan như miêu tả, một đầu tóc đen tùy ý xõa tung, trên người tản ra hơi thở trầm tĩnh. Cô hơi nghiêng đầu, đang nói gì đó với người bên cạnh, vẻ mặt lãnh đạm không để ý, nhưng đường cong sườn mặt lại được ánh sáng làm cho càng thêm nhu hòa, mặt mày rạng rỡ, như lung thu thủy.

Ánh mặt trời chiếu ra phía, cô ngược sáng mà đi, giống như người từ trong tranh bước ra.
Có một vẻ đẹp bất động thanh sắc nhưng vững vàng đè lên đầu người.

Cho dù kẻ nào cùng khung hình với cô cũng đều sẽ bị so sánh trong khoảnh khắc.

Mặc dù ngày đó ở tòa nhà Yến thị, Giản Xương Minh đã nhìn thấy sự thay đổi của cô, nhưng vẫn không bằng bức ảnh chụp này, càng có lực tác động hơn.

Trong ảnh, bóng dáng thướt tha, theo một cách mạnh mẽ hơn, xông vào tầm mắt của mỗi người nhìn thấy bức ảnh này.

"Nhưng bây giờ cháu cũng hồ đồ, chẳng lẽ là cháu nhận được tin tức sai? Chú, chú thấy ... Hiện tại tin tức che trời lấp đất, đều nói là cô mang thai đứa nhỏ của Yến tổng ...

Tưởng Mộng người này có chút thủ đoạn, nếu như không cẩn thận bỏ qua, nói không chừng sẽ thành phiền toái lớn..."



Tưởng Mộng...

Lúc này Giản Xương Minh mới thấy rõ, thì ra đây là hình ảnh của nữ minh tinh đứng trước Cố Tuyết Nghi.

Giản Xương Minh: "Cháu nói tin tức che trời lấp đất?"

"Đúng vậy." Giản Nhuế gật gật đầu: "Cho nên cháu mới hoài nghi là chỗ này của cháu xảy ra sai..."

Không đợi Giản Nhuế nói xong, đột nhiên Giản Xương Minh nói sang một chuyện khác: "Cháu có biết vì sao Cố Tuyết Nghi lại tổ chức bữa tiệc tối này không?"

Giản Nhuế ngẩn người.

Giản Xương Minh bình tĩnh kể lại: "Là vì muốn cho nhiều người biết được tình hình gần đây của Yến gia, hóa bị động thành chủ động, muốn đạt được mục đích nào đó."

Mấy giây sau Giản Nhuế mới phản ứng lại: "Lan truyền tin tức kia cũng là vì để cho nhiều người biết..."

"Nếu cháu muốn biết tình huống chân thật, không bằng trực tiếp đi hỏi Cố Tuyết Nghi. Nếu Tưởng Mộng thật sự có quan hệ với Yến Triều. ”

Giản Nhuế trầm mặc một chút, gật đầu: "Cháu biết rồi."

Đột nhiên Giản Xương Minh lên tiếng, hỏi: "Ngày đó cháu đến Yến gia, cảm thấy Cố Tuyết Nghi là người như thế nào?"

Giản Nhuế có chút không hiểu rõ vấn đề này, lại sửng sốt hơn mười giây, mới châm chước nói ra: "Cô ấy là người..."

"Một người hoàn toàn không giống với lời đồn."

"Sắp đến ngày 17 rồi." Giản Xương Minh nói.