Chú Nhỏ

Chương 96: Ngoại Truyện 20




Lâm Viên bị thuốc làm cho thần trí mơ hồ. Cánh tay cô choàng lên cổ anh vô thức mà đòi hỏi. Thân thể chủ động lắc lư di chuyển để câu dẫn anh. Nhìn cô như vậy Ôn Tư Thành không nén được cơn giận mà đánh vào mông cô một cái mạnh

" A a a"

Nhìn cô nhíu mày khẽ rên la, anh liền mở miệng lên tiếng:" Nhìn xem anh là ai?"

" Tư Thành"

" Nói anh nghe xem, em muốn gì?"

Ôn Tư Thành dựa lưng vào ghế, mắt nhìn cô nói

" Em khó chịu"

" Khó chịu thế nào?"

" Em không biết, Tư Thành em khó chịu"



Ánh mắt Lâm Viên đối diện với anh như sắp khóc đến nơi, giọng nói cũng nũng nịu khiến cho Ôn Tư Thành không thể bỏ mặc được

Vì vậy chuyện gì nên đến cũng phải đến, dù đang ở trên xe nhưng Lâm Viên vẫn bị người đàn ông của mình làm đến ngất đi vài lần. Kể từ ngày hôm đó, Lâm Viên ra ngoài đều có người của Ôn Tư Thành đi cùng, anh cũng không cho cô ra ngoài một mình nữa

Về phần người đàn ông kia và An Từ, họ bị Ôn Tư Thành bí mật giam giữ lại. Người bên ngoài chỉ không thấy sự xuất hiện của họ nữa nhưng chẳng ai biết nguyên nhân tại sao. Thời gian lâu dần, cái tên An Từ đã không còn ai nhớ đến nữa



Trước bãi biển sóng thay nhau liên tục đập vào bờ tạo nên âm thanh ào ạt. Nam Yên Nhiên nằm trên ghế mắt ngắm nhìn bãi biển trong xanh đến động lòng người, cô chớp mi mắt xinh đẹp tay giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh

Vừa chụp xong, từ phía sau lưng cô lại phát ra một giọng nói:" Em chụp bọn họ làm gì? Có gì hay đâu"

Triệu Cảnh bước từ sau lưng đi đến trước mặt của cô, anh híp mắt nhìn cô gái đang lười biến nằm trên ghế

Nghe lời nói của anh, Nam Yên Nhiên bĩu môi khinh thường:" Anh xem người ta hạnh phúc biết bao"

" Ý em nói là chúng ta không hạnh phúc? Yên Nhiên anh chưa đủ tốt với em sao?"

Anh ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt ve eo nhỏ mảnh mai của cô khẽ lên tiếng. Nam Yên Nhiên không lên tiếng chỉ im lặng nhìn anh

“Yên Nhiên”

Triệu Cảnh hai tay nâng mặt cô lên đối diện với tầm mặt của mình. Lúc này cô mới thở dài lên tiếng:”Được rồi, anh rất tốt với em. Nhưng mà nhìn người khác hạnh phúc em không kìm được mà ngưỡng mộ thôi mà”

Nam Yên Nhiên cúi đầu đầu ủy khuất. Nhìn cô như vậy, anh liền biết bản thân đã hiểu lầm cô, trong lòng anh không khỏi mềm nhũn ra. Triệu Cảnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tay anh vân vê chiếc nhẫn trên đó nhỏ nhẹ lên tiếng



“Yên Nhiên, chúng ta kết hôn nhé?”

“Bây giờ sao?”

Cô quay sang nhìn anh hỏi. Bây giờ họ đang ở nước ngoài, nếu kết hôn chẳng lẽ đi đăng kí ở nước ngoài luôn sao? Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô gái trước mặt, Triệu Cảnh lại muốn nổi lên tính xấu

“Phải, chúng ta đi đăng kí kết hôn nào”

“Hả? Đi… đi thật sao? Đăng kí ở nước ngoài sao?”

Nam Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn anh lên tiếng. Triệu Cảnh lại cong môi mỉm cười, nắm tay cô đi về khách sạn. Thay quần áo đàng hoàng, cả hai cùng bước lên xe đi đến Tòa thị chính. Cả một quá trình đến đó, Nam Yên Nhiên đều trong trạng thái mờ mịt

Cô sắp kết hôn rồi sao? Sau này cô trở thành người có gia đình rồi? Cô sẽ hạnh phúc đúng không? Điều có thắc mắc nhiều nhất là tại sao anh lại gấp gáp đòi kết hôn như vậy chứ? Người nên gấp gáp nên là cô mới đúng

Nam Yên Nhiên khẽ lắc đầu, tay day day xoa thái dương. Cô nhìn sang nhìn đàn ông bên cạnh, người kia có vẻ như rất vui vẻ, miệng còn ngâm nga giai điệu của bài hát yêu thích

Sau vài chục phút đi đường, Tòa thị chính cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt. Triệu Cảnh nằm tay cô bước vào trong, theo lối dẫn, bọn họ nhanh chóng đã đi đế khu vực chịu trách nhiệm làm thủ tục đăng kí kết hôn

Trên sảnh lớn của Tòa thị chính có một màn hình lớn hiển thị thông báo:”Nơi đây chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm làm thủ tục đăng ký kết hôn, không giải quyết ly hôn. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là công dân của Ireland chỉ được phép chung sống suốt đời với người bạn đời duy nhất. Bởi ở đây thực hiện chế độ hôn nhân có thời hạn, thời hạn của hôn nhân được giới hạn từ 1 năm đến 100 năm. Có hiệu lực từ ngày đăng ký tại đây, khi thời gian kết thúc, quan hệ hôn nhân sẽ chấm dứt. Nếu đôi bên có nguyện vọng chung sống với nhau, có thể tiếp tục đăng ký, tiếp tục kéo dài quan hệ hôn nhân…”

Nam Yên Nhiên nhìn thấy dòng chữ này liền thay đổi sắc mặt nhìn sang anh híp mắt. Thì ra người đàn ông này chính là muốn giữ cô bên cạnh mãi mãi đây mà, không muốn ly hôn thì không ly hôn, cần gì bày ra nhiều trò như vậy. Đưa cô đi du lịch đến đây thì ra mục đích chính là như vậy. Vậy mà cô cũng quên mất chuyện này, ây da thật là

“Yên Nhiên chúng ta vào trong thôi”

Triệu Cảnh cong môi nắm tay cô chuẩn bị bước vào trong thì nghe thấy giọng nói của cô vang lên



“Nói đi, anh có mục đích gì? Ở trong nước kết hôn không được sao? Sao phải ra nước ngoài?”

Cô dù đã biết nhưng vẫn giả vờ không mà hỏi lại anh. Người đàn ông kia vậy mà vẫn chưa chịu nói thật, nhìn cô bình tĩnh lên tiếng:”Anh thấy hôm nay là ngày đẹp nhất trong năm nên muốn cùng em đăng ký kết hôn thôi. Có gì sao?”

“ Triệu Cảnh, anh lừa ai vậy hả? Đừng nghĩ em không biết mục đích của anh”

Nghe anh nói, Nam Yên Nhiên liền dùng bộ dạng xù lông bật lại. Cô rút tay khỏi tay anh rồi khoanh lại trước ngực, mắt nghi ngờ híp lại nhìn về người đàn ông trước mặt

Triệu Cảnh nhìn cô như vậy liền biết bản thân không thể che giấu nữa. Anh gãi gãi lỗ tai cười một cách gượng gạo:”Lại bị em phát hiện rồi. Anh chỉ là muốn chúng ta bên nhau đến chết, anh không muốn giữa chúng ta xảy ra ly hôn. Vừa hay hôn nhân trên đất nước này rất hợp với ý nghĩ của anh”

“Yên Nhiên, chúng ta kết hôn nhé”

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục đầy nhiệt tình của Triệu Cảnh, hai người bọn họ đã cùng nhau cùng xuất hiện trên một tờ giấy kết hôn. Tên anh bên cạnh tên cô, phía trên còn kèm theo bức ảnh chụp của hai người bọn họ

Cầm theo tờ giấy bước ra ngoài, Triệu Cảnh cười không ngậm được mồm lại. Cuối cùng ngày này cũng đến, anh cuối cùng cũng có thể ôm người đẹp về nhà, mọi thứ còn lại chỉ là hôn lễ thôi. Anh nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên hôn rồi đặt lên đấy một nụ hôn nhẹ nhàng

“Cuộc đời anh gặp được em chính là điều tuyệt nhất”