Đám cưới của cô và hắn vốn dĩ định tổ vào 2 tháng sau đó để chuẩn bị chu đáo hơn. Nhưng... cô lại ngây thơ nghe lời ai đó lên giường trước đám cưới... để rồi mang thai nên phải rời đám cưới sớm trước 1 tháng.
Từ khi mang thai, tính tình cô thay đổi hẳn, nóng lạnh bất thường. Hắn phải đem tổ chức giao lại cho lão tam quản lí, còn mình ở nhà làm "osin" phục vụ cô.
- Chồng... em muốn ăn xoài xanh!
- Ờ, để anh sai giúp việc đi mua.
- Chồng, em ở nhà chán.
- Thôi ngoan, đợi khi nào em sinh xong thì tha hồ mà đi du lịch.
Cô nghe được câu này, miệng nhếch lên một đường cong tính toán.
- Nhớ giữ lời! Sinh xong... tất cả mọi thứ của bảo bối đều do anh phụ trách.
-"..."
________________
Đêm đó, cô nằm mơ thấy ác mộng. Vụ tai nạn của ba mẹ lúc cô còn rất nhỏ. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, từng hình ảnh rõ nét mà từ trước tới nay cô cứ ngỡ là quên nhưng lại xuất hiện trước mắt.
- Túc Kiều... mau tỉnh dậy. Em sao vậy?
Hắn đúng lúc làm xong công việc, từ phòng tắm đi ra thấy cô như vậy thì lo lắng. Nghe thấy tiếng gọi của hắn, cô giật mình mở mắt thở dốc.
- Em sao thế? Không ổn chỗ nào à?
Hắn vừa ân cần vừa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô. Vừa nãy... cô mơ thấy cô cùng đứa bé gái đó bị mắc kẹt trên xe. Bé gái đó cứu cô nên đã bị vụ nổ nuốt trọn. Mà đặc biệt, cô bé đó có đôi mắt cực kì giống hắn.. chẳng lẽ...
- Anh à, anh có ảnh của em gái anh không?
Thấy đột nhiên cô nhắc về em gái mình, đôi lông mày hắn nhíu lại vẻ nghi hoặc.
- Hồi đó con bé có chụp một tấm kỉ niệm với lớp... đợi anh lát...
Vừa dứt lời hắn như chợt nhớ ra điều gì đó đứng dậy chạy đến phía tủ đồ đối diện lục lọi. Sau một hồi, hắn lấy ra một chiếc cặp đen mở khóa cầm lấy tấm hình mang đến đưa cho cô.
- Chỉ có duy nhất tấm này thôi. Lúc đó, ngày nào Hoàng Nghi cũng giữ những tấm hình bên mình...
Cô run run nhận lấy tấm hình từ tay hắn. Bé gái trong hình mỉm cười khiến lòng cô nổi lên một tầng kích động. Bất giác, nước mắt của cô chảy dài.
- Em sao vậy? Đừng làm anh sợ...
Hắn vội ôm lấy cô.
- Đây là... em gái anh?
- Ừ. Nó là Hoàng Nghi.
Những kí ức lại vụt về trong đầu cô. Đêm đó, gia đình cô định chuyển về quê sinh sống. Không may trên đường đi gặp phải một chiếc xe tải đúng lúc bị đứt phanh. Vậy là chiếc xe tải to đó lao thẳng vào xe của gia đình cô cùng một chiếc siêu xe đen đi bên cạnh. Vụ va chạm khiến xe của nhà cô và chiếc siêu xe kia lật đổ chèn lên nhau đến sát mép vực. Ba mẹ thì bị những mảnh kính đâm chết tại chỗ... cô may mắn là lúc đó được mẹ ôm vào lòng.
Khi đó cô vừa sợ vừa hoảng. Khóc không ra tiếng. Chiếc xe nghiêng đi khiến nửa người cô bị mắt kẹt giữa trong và ngoài. Đúng lúc đó, một cô bé ôm con gấu bông dính đầy máu chui qua ô cửa kính chiếc siêu xe đen kia bò ra ngoài.
Cô bé đó đi đến, không nói gì mà chỉ cố hết sức đẩy cao chiếc xe để cô thoát ra.
- Bạn làm gì vậy? Chúng ta đâu quen biết nhau...
Cô ngạc nhiên.
- Ba mẹ nói phải biết giúp đỡ người khác. Nhưng ba mẹ tôi... họ không tỉnh lại... tôi giúp cậu thoát ra... cậu cùng tôi qua đó xem... chứ 1 mình tôi không đủ sức.
Máu từ bàn tay cô cô bé đó chảy xuống đầu của cô từng giọt. Không biết lúc đó, cô ấy lấy sức mạnh từ đâu... chiếc xe hơi xê dịch ra. Cố gắng mãi, cuối cùng cô cũng ra ngoài. Cô bé đó cầm lấy tay của cô ngay tức khắc kéo đi ra xa.
- Xin cậu... cùng tôi giúp họ ra ngoài... ba mẹ tôi không thể chờ đợi thêm...
Nhưng đúng lúc đó, cô phát hiện chỗ xăng bị rò rỉ. Chưa kịp nói thì một tiếng động lớn vang lên, cả chiếc siêu xe cùng xe của ba mẹ cô bị ảnh hưởng dần rơi xuống vực.
- Ba mẹ... ba mẹ tôi...
Cô bé đó lao tới nhưng lại bị cô giữ tay lại.
- Không được... đó là vực.
- Nhưng... ba mẹ tôi...
Chỉ biết lúc đó, cô và cô ấy ôm nhau khóc cho tới khi đội cứu hộ tới. Bọn họ hỏi gì cô và cô ấy đều im lặng nên đã dẫn cả hai vào cô nhi viện.
Khi đến cổng, nhân lúc người ta chưa phát giác. Bỗng nhiên cô bé đó cầm lấy tay của cô.
- Chúng ta đi... tôi dẫn cậu đi cùng tôi gặp anh hai. Anh ấy sẽ bảo vệ tôi và cậu.
Vừa chạy được một đoạn thì bị phát hiện, cô bé đó nắm tay cô định chạy sang đường bên kia nhưng nhìn thấy nhiều ô tô qua lại khiến cô lại sợ.
- Không... tôi sợ.
- Vậy cậu cứ chờ ở đây. Tôi đi tìm anh hai xong sẽ quay lại đón cậu.
Đến khi cô bé đó quay người chạy sang, một chiếc ô tô phi với tốc độ cao đi tới. Lúc cô định thần lại thì... cô bé đó đã nằm trên vũng máu giữa đường.
Khung cảnh đáng sợ đó đến giờ vẫn ám ảnh khiến cô không thể bình tĩnh nổi. Nghe xong câu chuyện, hắn đau lòng ôm lấy cơ thể của cô. Em gái hắn... vậy là cũng đi theo ba mẹ từ lâu. Hắn thế mà cứ ngỡ con bé bị thất lạc.
Đêm đó, cô và hắn cứ ôm nhau như vậy tới sáng. Có lẽ nỗi buồn đó, chắc cũng sẽ dịu đi theo thời gian.