Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chu Sa - Nhất Bán Công Tử - Chương 14




Trời sáng, vài áng mây trắng lững lờ trôi trên nền trời. Đêm qua mưa rất lớn, khiến những chiếc lá yếu ớt bấu víu trên cành cây khô cằn rơi xuống đất, mang theo một chút ẩm lạnh từ mặt đất truyền lên.



Từ sớm Chu Sa đã cùng Ân Thần thức dậy chuẩn bị một số thứ để lên rừng phong đào khoai, giống như xuân phong thổi tới, vô cùng rạng rỡ. Ân Thần đem Chu Sa đặt vào giỏ tre, lúc đẩy cửa ra thì thấy Quân Quân đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng nàng.



Cửa vừa mở ra, Quân Quân cũng giật mình, lắp bắp gọi: "Đại... đại sư tỷ..."



"Làm cái gì lại đứng ở đây? hôm nay cũng đâu cần luyện kiếm."



"Không phải, chỉ là..." Quân Quân xoắn xuýt rất lâu mới nói: "Đại sư tỷ, đêm qua... ách... mà khoan, sư tỷ đến gặp sư phụ trước đi, sư phụ nhiễm phong hàn rồi."



"Sao? sư phụ sao lại nhiễm phong hàn?" Chu Sa từ trong giỏ tre bay ra, ở trên vai của Quân Quân liến thoắng nói: "Tại sao a? có phải hôm qua mưa lớn sư phụ không đấp chăn cẩn thận nên mới nhiễm phong hàn không? hay là sư phụ quên mất đóng cửa sổ a? sư phụ có uống thuốc hay chưa? Sao sư phụ lại bất cẩn như thế a?"



Quân Quân đổ cả mồ hôi hột, vội đem Chu Sa ôm khỏi vai mình, nói: "Tiểu cửu a, muội làm gì lại hỏi nhiều như vậy a? sư tỷ chưa kịp trả lời đã bị muội ngắt ngang rồi."



"Ách... tiểu cửu xin lỗi..."



"Nếu lo cho sư phụ như vậy thì đi thăm sư phụ đi." Quân Quân nói tiếp: "Đến giờ sư phụ vẫn đóng cửa không cho ai vào, xem ra là bệnh không nhẹ đâu."



"Vậy tiểu cửu đi thăm sư phụ liền!"



Nói xong, Chu Sa liền vận pháp lực bay về U Minh cung, hoàn toàn quên mất chuyện đào khoai.



Một đường bay về U Minh cung, Chu Sa tự tin vỏ cứng hơn cửa cho nên cứ như vậy mà tông cửa bay vào, rồi lại mất đà lăn vòng vòng trên đất, va vào cạnh bàn đau điếng.



"Ách..."



Tiếng động rất lớn, khiến Úc Khuynh Tư cũng nghe thấy, nàng hơi nghiêng đầu nhìn, khi thấy Chu Sa lại tiếp tục nằm xuống tháp nghỉ ngơi.



"Sư phụ."



Chu Sa có chút đau đớn, lăn thêm vài vòng trên đất, rồi mới đủ sức vận pháp lực bay lên tiểu tháp của Úc Khuynh Tư đang nằm nghỉ.



"Sư phụ, ngài nhiễm phong hàn sao? sao lại không nói cho Chu Sa biết a?"



"Ngươi biết thì được ích gì? vi sư chẳng phải vẫn nhiễm phong hàn sao?"



Chu Sa cúi thấp đầu xuống, giống như gà mổ phải dây thun, chậm chạp lăn về phía Úc Khuynh Tư, chui vào trong ngực của nàng, là đang làm nũng.



"Sư phụ, Chu Sa biết sai rồi mà, lẽ ra Chu Sa không nên bỏ lại sư phụ mà đến chỗ đại sư tỷ ngủ, khiến sư phụ lo lắng đến đổ bệnh."



Úc Khuynh Tư liếc trắng mắt, thuận tay gạt trứng chu sa xuống đất, khiến quả trứng nhỏ lăn thêm vài vòng trên đất.



Vừa vặn Ân Thần cũng đẩy cửa đi vào, thấy cảnh này liền thay Chu Sa tức giận, rõ ràng Chu Sa lo lắng cho sư phụ như vậy, sư phụ không cảm kích lại còn thô lỗ đối đãi tiểu trứng gà như vậy, nàng cũng thấy bất mãn.



"Tiểu cửu."



Ân Thần bước nhanh đến ôm Chu Sa lên, dùng tay áo lau đi vài vết bẩn trên vỏ trứng trắng noãn, dùng ánh mắt oán giận lên án Úc Khuynh Tư.



"Sư phụ, tiểu cửu vì lo cho ngài mà cuống cuồng chạy đến đây, không nghĩ nhiệt tình của muội ấy lại không được sư phụ đáp lại, còn dửng dưng đối xử thô lỗ với tiểu cửu như vậy."



Úc Khuynh Tư chống tay ngồi dậy, cười nhạo: "Ngươi vì con gà đó mà chỉ trích vi sư?"





Nói xong, Úc Khuynh Tư nâng tay áo che miệng ho một trận, gương mặt nhanh chóng tái nhợt không còn một chút huyết sắc.



"Sư phụ!"



Chu Sa vội bay trở về tiểu tháp, loay hoay tìm cách đỡ Úc Khuynh Tư nằm xuống, lại bị nàng lạnh lùng gạt đi. Mất đà, Chu Sa ngã lăn xuống đất, chuỗi chuông treo trên thân vang lên tiếng tinh tang tinh tang, sau đó thì đập cả người vào cạnh bàn lần nữa.



"Sư phụ!" Ân Thần tức giận đến hốc mắt đỏ bừng lên: "Nếu ngài không thích tiểu cửu thì ngài cứ nói, ta liền mang tiểu cửu đi, chứ ngài đừng dày vò tiểu cửu như vậy!"



"Vậy mang nó đi luôn đi!" Úc Khuynh Tư đột nhiên quát lên một tiếng: "Mang nó ra khỏi đây cho ta!"



Nói xong, Úc Khuynh Tư lại lần nữa che miệng sặc sụa ho một trận, cả người không tự chủ được mà run rẩy.



"Sư phụ, ngài đừng đuổi Chu Sa đi mà!" Chu Sa cố sức chui vào trong lòng của Úc Khuynh Tư, bắt đầu mếu máo gào khóc: "Chu Sa hứa sẽ ngoan mà, Chu Sa sẽ không làm sư phụ không vui nữa, sư phụ đừng đuổi Chu Sa mà."



"Tiểu cửu, đừng nói nữa, mau đi theo sư tỷ!"




"Không đi! Không đi! Tiểu cửu muốn ở cạnh sư phụ!"



"Tiểu cửu!"



Ân Thần mất kiên nhẫn quát lên: "Sư phụ không muốn thấy muội, muội ở lại cũng vô dụng, mau đi theo sư tỷ!"



"Không muốn! Tiểu cửu muốn bồi bên cạnh sư phụ!"



Chu Sa cứng đầu nhất quyết không nghe, ra sức bám lên người sư phụ, khóc lóc inh ỏi một trận khiến mọi người trong U Nham sơn đều nghe thấy.



Ân Thần không nói nổi Chu Sa, rõ ràng là bị đối xử thô lỗ như vậy sao lại cứ không chịu hiểu, còn cố bám lấy sư phụ để làm gì chứ? Chỉ có thể nói Chu Sa quá mức thiên chân, quá mức yếu đuối, hơn nữa lại sống quá tình cảm, cho nên thà bị sư phụ lạnh nhạt cũng không thể không quan tâm sư phụ được.



"Tiểu cửu, ta nói lại, muội có đi theo ta hay không?"



Chu Sa kiên định mở miệng: "Sư tỷ, tiểu cửu muốn bồi bên cạnh sư phụ!"



"Hảo, vậy sư tỷ không quan tâm muội nữa, muội muốn làm gì thì làm đi!"



Nói xong, Ân Thần xoay người bước nhanh ra ngoài, vài tiểu sư muội nấp sau cửa cảm nhận được nộ khí của đại sư tỷ, liền sợ hãi chạy tán loạn lên.



"Sư phụ." Chu Sa vội bay đến chỗ của Úc Khuynh Tư, nói: "Sư phụ ngài không nên ngồi dậy, ngài nằm xuống đi, để Chu Sa đi lấy thuốc cho ngài."



Dứt lời Chu Sa cũng biến mất, Úc Khuynh Tư cũng chẳng buồn nhìn lên, nghiêng người nằm trên tháp, nhắm mắt lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nếu để người khác biết nàng thân là linh thú chỉ dầm mưa một trận mà đã phát sốt đến như vậy, khẳng định sẽ bị cười đến không còn mặt mũi nhìn ai.



Còn chẳng phải do con gà đó gây ra sao?



Úc Khuynh Tư buồn bực một phen, cơn đau đầu cứ kéo đến vây lấy nàng, khiến chút thanh tỉnh còn sót lại cũng mất đi, phát ra một tiếng hừ nhẹ.



Ở bên ngoài, Quân Quân bám vào cửa, nói: "Đêm qua sư phụ dầm mưa cả một đêm, có khi nào là đợi tiểu cửu về không?"



Thi Âm trợn tròn mắt: "Đêm qua sư phụ dầm mưa cả một đêm sao?"



"Đúng vậy a." Nhạc Tân nói thêm vào: "Còn cứ nhìn về phía phòng của đại sư tỷ, rồi lại thở dài mãi, khẳng định là đợi gà nhỏ đó."




Phá Lữ bên cạnh bộc phát lửa giận rống lên: "Đợi cái gì mà đợi, là do sư phụ muốn trải nghiệm khổ ải của nhân gian thôi!"



Quân Quân nghe xong liền bĩu môi: "Cái này là khổ ải sao?"



Phá Lữ trợn lớn hai mắt, hai lỗ tai hồ ly dựng đứng lên, đè thấp âm lượng mà đe dọa: "Còn nói nữa là không niệm tình tỷ muội đâu đấy!"



Quân Quân bị dáng vẻ này của Phá Lữ làm cho sợ hãi, hơi lùi về sau một chút, cảm giác được có chút ma khí quẩn quanh. Không chỉ có Quân Quân, mà cả Nhạc Tân và Thi Âm đều cảm nhận được, có chút hoảng sợ, nếu sư phụ còn không đáp lại tình cảm của Phá Lữ, chỉ sợ nàng ta suy nghĩ tiêu cực mà nhập ma mất.



Thi Âm lùi về phía sau một chút, thi triển pháp lực, dưới chân Phá Lữ liền xuất hiện một vòng xoáy màu vàng nhạt, sau đó lại có vô vàn tia ánh sáng khác phóng ra, đem ma khí xung quanh Phá Lữ giải trừ triệt để. Nhưng không nghĩ ma khí không thể phá vỡ, còn cường đại hất Thi Âm lảo đảo lùi về sau, còn nghĩ ngã xuống lại được Vân Thường đỡ lấy.



Vân Thường thấp giọng nói: "Vô dụng thôi, tứ sư tỷ suy nghĩ rất tiêu cực, hiện đang bị ma tính lấn áp, nếu dùng chú thuật hóa giải người bị thương cũng chỉ là tỷ."



"Cái này là do đâu mà có?"



"Tương tư quá độ, lại còn ghen tỵ đến mất lý trí, đều là những thứ đại kỵ trong tu đạo, sớm muộn cũng sẽ nhập ma."



Trên trán Thi Âm chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn bóng lưng phủ đầy khói đen của Phá Lữ, nàng run rẩy một chút, cái này... xem ra là bị ma tính lấn áp hoàn toàn rồi.



Phá Lữ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy có chút choáng váng, sau đó thì ngã xuống ngất đi. Quân Quân cùng Nhạc Tân khinh thủ khinh cước mang Phá Lữ rời đi, còn Thi Âm cùng Vân Thường thì trở về chuẩn bị tảo thiện cho mọi người.



Bên ngoài có điểm yên ắng, vài cánh hoa hạnh lác đác rơi xuống đất...



Chu Sa trên đầu đội một thau nước nóng, lắc lư bay trở về U Minh cung, suốt đường đi vô cùng cẩn thận, không làm rơi ra giọt nước nào, cũng vì vậy mà trở về có chút chậm. Bay thẳng vào trong U Minh cung, Chu Sa dùng đầu đặt thau nước lên bàn, rồi đem cả người nhảy vào trong nước nóng, vớt lên cái khăn sạch mà Quân Quân sư tỷ đưa cho nàng. Đem khăn đặt lên trên bàn, Chu Sa lăn qua lăn lại trên khăn vài cái, rồi lại đội khăn đến tiểu tháp, áp khăn ấm vừa vắt khô nước lên trán của sư phụ.



"Sư phụ, ngài sao lại không đấp chăn vậy?"



Chu Sa vừa nói vừa chui cả người vào trong chăn, dùng đầu đội lên một góc chăn rồi dùng sức kéo lên, hoàn hảo đắp lên người Úc Khuynh Tư. Lại chẳng ngồi yên được, Chu Sa lại bay tới bay lui tìm y phục thoải mái cho Úc Khuynh Tư thay, một hồi lại thấy quả trứng này đội ngoại bào màu tía, một hồi lại thấy đội ba bốn bộ trung y, hoặc sẽ thấy đội một cái yếm bạch sắc lăng xăng bay khắp U Minh cung. Úc Khuynh Tư nhìn quả trứng nhỏ liên tục bay tới bay lui đến chóng mặt, nàng đưa tay đặt lên trán, lại cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng từ khăn tỏa ra, hơi hơi thở ra một tiếng.



Lát sau Chu Sa cũng tìm xong y phục thoải mái cho Úc Khuynh Tư, bay nhanh đến chỗ nàng, nói: "Sư phụ, sư phụ, Chu Sa tìm được y phục cho ngài rồi, ngài cởi bỏ bộ y phục dính mồ hôi này đi."



"Không cần, ta muốn nghỉ một lúc, ngươi lui ra đi."




"Sư phụ, ngài đang không khỏe, mặc y phục đầy mồ hôi như vậy không tốt cho ngài đâu, ngài nghe Chu Sa một lần có được hay không?"



Trên đầu Chu Sa đội một bộ y phục màu lựu, nếu Úc Khuynh Tư nhớ không lầm, đây là bộ y phục nàng mặc khi gặp Chu Sa lần đầu tiên, lúc ấy quả trứng gà nhỏ đó còn nằm trong một chiếc hộp lưu ly.



"Được rồi, để xuống đi."



Chu Sa vui vẻ cười, đặt y phục xuống tháp, rồi bay ra phía sau dùng thân hình quả trứng của mình đỡ sư phụ ngồi dậy.



Úc Khuynh Tư chống đỡ một lúc cùng với sự giúp đỡ của Chu Sa mới có thể ngồi lên được, ngẫm lại thấy bản thân thật vô dụng, chỉ là nhiễm một chút phong hàn mà đã yếu ớt thành bộ dạng này rồi.



Chu Sa sau khi đỡ Úc Khuynh Tư ngồi dậy xong, liền nói: "Sư phụ tại chỗ này thay y phục, Chu Sa đi lấy thuốc cho ngài."



Không nán lại lâu, Chu Sa liền bay đi, còn chưa thành hình thành dạng đã dùng nhiều pháp lực như vậy, chỉ sợ đến lúc phá vỏ bước ra sẽ không nhận ra được là thành cái hình dạng nào.



Úc Khuynh Tư đưa mắt nhìn theo, rồi nhìn bộ y phục đặt bên cạnh mình, tay lướt qua họa tiết trên y phục, lẳng lặng buông xuống một tiếng thở dài. Khi Úc Khuynh Tư mặc y phục xong thì Chu Sa cũng trở về, trên đầu đội theo một chén thuốc, vùng đầu của quả trứng bị thuốc nóng làm đỏ lên, lớp băng ở nơi đó cũng tan đi ít nhiều.



Chu Sa bay đến trước mặt Úc Khuynh Tư, tiếng nói mềm mại lại trong trẻo của hài tử phát ra: "Sư phụ, thuốc còn nóng, ngài mau uống đi."




Úc Khuynh Tư vươn tay cầm lấy chén thuốc, giọng nói có chút khàn: "Ngươi ngồi xuống đây đi."



Nói xong thì vỗ vào vị trí bên cạnh, biểu thị Chu Sa ngồi xuống vị trí này.



Chu Sa vui vẻ đáp ứng, ngồi xuống cạnh Úc Khuynh Tư, cái đầu bóng loáng hơi ngẩng lên, không thấy rõ hình dạng, chỉ là một quả trứng chu sa hiếu kỳ mà thôi.



Úc Khuynh Tư cầm lấy chén thuốc, múc một thìa thổi nguội, chậm chạp một lúc mới uống.



Chu Sa dùng đầu lấy cái khăn lên, rồi lại bay về cái thau nước ấm đặt trên bàn, hơi nghiêng đầu để khăn rơi vào trong thau. Được một lúc lại theo cách cũ vắt khăn thật khô, mang đến cho Úc Khuynh Tư lau mặt.



Úc Khuynh Tư buông chén thuốc trên tay xuống, rồi mới cầm khăn lên, lau đi lớp mồ hôi đọng trên trán mình, khoan khoái thở ra một hơi.



"Sư phụ, ngài có đói hay không? có cần Chu Sa mang tảo thiện đến cho ngài không?"



"Cũng được."



Chu Sa liền lập tức thi triển pháp thuật, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.



Úc Khuynh Tư nhìn chén thuốc uống được một nửa được đặt bên cạnh, trong mắt có chút dao động, tựa như giữa mặt hồ không gợn sóng lại xuất hiện một ai đặt tay vào trong mặt hồ, tạo nên những vòng sóng nho nhỏ. Lại cầm lên bát thuốc đã nguội đi một ít, Úc Khuynh Tư cầm thìa khoáy nhẹ, dao động trong mắt cũng giống như dao động trong bát thuốc, nhẹ nhàng lại sâu lắng.



"Con gà đó cũng không tệ..."



Úc Khuynh Tư tự nói một câu, rồi lại ngạc nhiên với bản thân, cuối cùng là buông ra một tiếng cười nhạt, tiếp tục uống tiếp chén thuốc dang dở.



Lại nói đến Chu Sa, nàng một đường bay đến trù phòng tìm ngũ sư tỷ, thì được sư tỷ giao cho một bát cháo, lại tiếp tục bay về lại U Minh cung. Một ngày bay đi bay lại khiến Chu Sa có điểm mệt mỏi, hơn nữa nàng cũng chưa điều khiển được pháp lực của bản thân, cơ thể bắt đầu kiệt quệ, suốt đường đi đã mấy lần chao đảo muốn ngã.



Phía trước là U Minh cung, Chu Sa mừng rỡ vô cùng, vội bay nhanh thêm một chút, không ngờ lại có người ở phía đối diện bước đến, cũng là hướng về U Minh cung. Cả hai không hẹn cùng va vào nhau, bát cháo trên đầu Chu Sa liền bay lên không trung, rồi trực tiếp úp lên đầu quả trứng nhỏ. Chu Sa mặc dù là Phượng hỏa, thế nhưng Diêm tộc phượng hoàng từ cổ chí kim đều mang hàn tính rất lớn, chưa kể vỏ băng bên ngoài đã muốn tan đi, lập tức cả người phát đỏ, đau đớn tựa như vạn tiễn xuyên tâm.



Đối phương không ai khác chính là Phá Lữ, vừa nãy đụng trúng Chu Sa, một ít cháo dính vào y phục của nàng, để lại một vết dầu bóng loáng rất khó coi.



"Ngươi cái quả trứng vô dụng này!"



Phá Lữ nói xong liền vung ra một đạo ánh sáng, đánh về phía Chu Sa, khiến quả trứng nhỏ văng ra một góc, cả người đập vào trong tường đá.



"Hô..."



Từ trên quả trứng phát ra một tia sáng đỏ, khiến băng bên ngoài nứt toát, lập tức vỡ ra thành trăm mảnh. Âm thanh vang lên rất lớn, khiến cả U Nham sơn đều chấn động, bốn ngọn núi lửa xung quanh cũng rục rịch muốn phun trào lửa đỏ thiêu cháy vạn vật.



Úc Khuynh Tư lập tức buông xuống chén thuốc, từ trong U Minh cung chạy ra, vừa vặn nhìn thấy Chu Sa nằm ở một góc tường, lớp băng bao phủ bên ngoài cũng biến mất.



"Không xong rồi!"



Úc Khuynh Tư kêu lên một tiếng, vội vàng thi triển pháp lực bay lên không trung, chẳng biết từ khi nào trong tay xuất hiện một viên ngọc màu lam, phát ra một luồng sáng xanh, đem những ngọn núi lửa sắp phun trào ngăn chặn lại.



Ân Thần nghe động đã chạy ra xem thử, không ngờ lại thấy Chu Sa bị thương nằm ở một góc, cử động cũng không được, liền đem nàng ôm lên. Lòng bàn tay có chút tê lạnh, Ân Thần đưa tay ra xem, gương mặt rất nhanh chuyển sang trắng bệt, đó là... máu sao!?



"Tiểu cửu!"