Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chu Sa - Nhất Bán Công Tử - Chương 37




Náo nhiệt qua đi, các nàng cũng khởi hành, một đường tiến về phía trước, mong chờ sẽ có một con yêu quái lợi hại nào đó đi ngang qua. Không ngờ đi chưa lâu thì trời đổ mưa, mọi người cũng không ngại trời mưa, vận pháp lực bảo hộ rồi ung dung đi tiếp. Riêng con gà nào đó thì cầm một cái lá sen lớn, lắc lắc mông đi đầu, tiểu phúc oa oa treo bên hông cũng lắc lư theo nhịp chân của gà nhỏ.



"Sư phụ phụ~"



Úc Khuynh Tư nhàn nhạt mở miệng: "Lại đói bụng sao?"



Chu Sa quay đầu lại, nói: "Tiểu cửu muốn ăn chân sói nướng."



Úc Khuynh Tư nheo mắt, cúi người xuống, chuẩn xác nắm lấy cái đuôi gà của Chu Sa lên, lắc lắc mấy cái.



"Ngay cả vi sư ngươi cũng dám ăn?"



"Oa!!! Tiểu cửu chỉ nói muốn ăn chân sói thôi mà!!!"



Ân Thần thở dài, nói: "Tiểu cửu, sư phụ là lang."



Chu Sa thè lưỡi, hì hì cười: "Tiểu cửu nhớ mà, vậy tiểu cửu sẽ hát bài lang lai liễu được không?"



Đuôi lập tức bị vặn một cái, Chu Sa liền ré lên một tiếng, giãy giãy mấy cái.



"Sư phụ ngươi vặn gãy đuôi Chu Sa mất thôi!!!"



"Cho ngươi không nói linh tinh nữa!"



Úc Khuynh Tư buông tay ra, con gà nào đó từ trên không rơi xuống đất, cả người được dịp dính đầy bùn đất.



"Khụ..." Chu Sa lồm cồm ngồi dậy, đưa tay lau bùn dính trên mặt, ai oán nhìn Úc Khuynh Tư: "Sư phụ, ngài thật sự đáng ghét lắm đó!"



Úc Khuynh Tư vờ như không nghe thấy, cứ tiếp tục bước đi.



Chu Sa bĩu môi, lấy khăn the trong tay áo lau lau gương mặt nhỏ của mình, cũng nhấc chân béo chạy theo, đi được ba bước sẽ lắc người hai cái, bùn cũng văng ra hết.



Thoáng liếc qua cái khăn the trên tay Chu Sa, Úc Khuynh Tư chau mày suy nghĩ, nhịn không được mà hỏi: "Gà nhỏ, cái khăn đó của ai vậy?"



Chu Sa ngẩng đầu lên, rồi nhìn khăn the trong tay mình, cười lộ ra răng nanh nho nhỏ: "Là của nương cho Chu Sa."



"Ân."



Úc Khuynh Tư cũng không hỏi nữa, tiếp tục bước đi, vạt áo thiên thanh nhẹ nhàng lay động, bóng lưng cao gầy đổ xuống đất. Đi trong bùn lại không nhiễm chút bụi bẩn nào, tựa như một đóa sen thiên thanh sắc, nở rộ xinh đẹp giữa bùn đất vây quanh, cũng rực rỡ mê người.



Chu Sa đi theo phía sau, nhìn bóng lưng của sư phụ, không hiểu sao tim lại đập nhanh, không tự chủ mà bước nhanh một chút, không muốn chỉ nhìn thấy bóng lưng của người này. Nhưng nàng lại không biết, sau này chính bóng lưng này khiến nàng chán ghét đến cực điểm, đến mức nhìn nàng cũng không muốn nhìn, nguyện ý hủy đi đôi mắt để khỏi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nữ nhân này nữa.



Đi dưới mưa, vẫn như năm đó, chỉ là vị trí đã thay đổi. Úc Khuynh Tư đi trước, Chu Sa nối gót theo phía sau, mưa vẫn lất phất bay, cảnh vật tuy không giống, nhưng cảm giác ở trong lòng vẫn không hề thay đổi.



"Cô Quang ngươi biết không, thiên địa này bản trữ quân không sợ hãi bất kỳ thứ gì, chỉ sợ hãi duy nhất hai thứ, chính là bóng lưng cùng ánh mắt của Úc Khuynh Tư. Bóng lưng cô độc đó, vốn dĩ nghĩ nàng thật cô đơn, thật lẻ loi, hóa ra là một màn lừa gạt, khiến ngươi sa vào lưới tình mà nàng dệt nên. Còn đôi mắt đó chính là độc dược chết người, chỉ cần ngươi nhìn vào, sẽ vĩnh viễn trầm mê, nhưng cũng chính đôi mắt đó hủy đi tất cả của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết."



Đến khi Chu Sa nói được những lời này, đã là một ngày của rất nhiều năm về sau, lúc nàng đang ở Trục Dương cung, trong vườn của Cô Quang thượng thần, nằm dưới một tán đào lớn, đưa tay che ánh nắng chói chang chiếu vào trong mắt.



Có rất nhiều chuyện, hiện tại vẫn chưa hiểu rõ, nhưng tương lai sẽ hiểu đến thật rõ ràng, đến thật đau lòng...



Tiếng bước chân vẫn đều đặn, mưa vẫn lất phất bay, chẳng cần biết tương lai ra sau, hiện tại còn có thể nhìn thấy bóng lưng ưu mỹ này, đã là rất mãn nguyện.



Chưa đi được bao lâu đã nghe vọng đến tiếng khóc thút thít, sau màn mưa dần hiện ra hai cô nương mặc bố y đang ôm tay nải, đứng ở bên đường kêu khóc một phen.



Thấy các nàng đến, hai vị cô nương lập tức chạy ra ngăn lại: "Các vị cô nương, tỷ muội bọn ta lạc mất người nhà, trong người không còn chút tiền, các vị có thể thương xót tỷ muội bọn ta cho bọn ta đi cùng có được hay không?"



"Đi cùng?" Ân Thần nhíu mày: "Nhị vị cô nương sao không xin bạc để về nhà mà lại xin đi cùng?"



Lam y cô nương thút thít khóc: "Bọn ta cũng không biết đường về nhà, hiện tại chỉ có thể đợi phụ mẫu tìm đến mà thôi."



"Cái này..."



Lúc Ân Thần đang do dự, lại thấy Chu Sa chạy đến chỗ lam y cô nương, khịt khịt hai tiếng, rồi nói: "Cô nương, trên người ngươi có mùi máu rất nồng."



Lam y cô nương giật bắn người, vội lùi lại một chút.



Vị cô nương mặc y phục lục sắc tiến lên, nói: "Muội muội của ta đang bị thương, tự nhiên trên người sẽ có mùi máu."




"Vậy à."



Chu Sa cong khóe môi, chiếc lưỡi nhỏ hơi đưa ra ngoài, liếm môi mình một cái: "Đột nhiên ta rất muốn ăn cá."



A Giao chấn kinh trợn lớn mắt, trốn ở sau lưng Y Liễu, không dám nghĩ đến bị Diêm La Phượng Hỏa phát hiện ra thân phận, lúc đó khẳng định rất thảm.



"Chu Sa, không nên càn rỡ." Úc Khuynh Tư nói tiếp: "Ân Thần, đưa bạc cho các nàng, rồi dẫn các nàng đến quan phủ, chúng ta không tiện dẫn các nàng theo."



"Vâng, sư phụ." Ân Thần nhìn quanh một lúc, nói: "Phía trước là phố lớn, đến đó có thể hỏi thăm."



Y Liễu vội vàng nói: "Tạ ơn các vị cô nương, Liễu Liễu cùng muội muội xin đội ơn các vị."



Nhạc Tân phất phất tay: "Không cần như vậy đâu, dù sao bọn ta cũng không thể để hai cô nương yếu đuối ở một nơi vắng vẻ như vậy được."



Trời đang mưa lớn, các nàng cũng không dám nán lại lâu, liền nhanh chóng rời đi, xuyên qua màn mưa dày đặc.



A Giao đột nhiên mở miệng: "Oa nhi đó thật đáng yêu, có thể để ta ôm nàng một chút không?"



Chu Sa ngẩng đầu lên, cười: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi muốn ôm thì ta cho ngươi ôm."



A Giao vui mừng không thôi, nhanh nhẹn ôm Chu Sa lên, mười ngón tay duỗi ra gắt gao siết chặt Chu Sa vào trong ngực.



Chu Sa cảm thấy có chút khó thở, nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi làm ta đau."



"Hảo, hảo, ta sẽ lỏng tay."



A Giao cúi đầu che giấu nụ cười, hít một hơi thật sâu, vận pháp lực hút đi linh lực của Chu Sa. Nhưng con gà nào đó vẫn cứ ung dung đưa mắt nhìn quanh, hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì, đôi khi sẽ nói vài câu không đầu không đuôi với các sư tỷ. Y Liễu lặng lẽ rút một viên châu trong túi, ném về phía Chu Sa, viên châu liền phát sáng, từ từ hút cạn linh lực cao quý của thiên địa chi chủ.



Một đường đi Chu Sa vốn dĩ đang ồn ào lại từ từ gục vào lòng A Giao, cuộn người lại, hai mắt híp lại chìm vào giấc ngủ, nói đúng hơn chính là mê man.



Thi Âm thấy tiểu cửu muốn ngủ, liền nói: "Vị cô nương này ôm tiểu cửu cũng lâu rồi, hẵn đã mỏi tay, để ta ôm nàng cho."




"Không cần đâu." A Giao cong môi: "Ta còn muốn ôm nàng một lúc nữa."



Thi Âm cũng không thể nói gì thêm, đành để cô nương lam y ôm tiểu cửu thêm một lúc, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút bất an.



Vân Thường đi cuối, bỗng nhiên cảm thấy mao cốt tủng nhiên, nàng là quỷ, đối với yêu khí vô cùng nhạy cảm, thoắt một cái đã cảm thấy lam lục y cô nương có chút kỳ quái.



Úc Khuynh Tư dừng cước bộ, nàng đột nhiên quay đầu lại, trường kiếm bất ngờ xuất hiện trong không trung, tay áo phất phơ lay động, thanh kiếm đã an toàn nằm trong tay của nàng.



Y Liễu phản ứng nhanh nhất, lập tức bắt lấy Thi Âm, dùng sức kéo mạnh nàng ra sau, ngón tay vờn khói cắm sâu vào cổ nàng.



"Hô!"



Thi Âm phát run, hai chân nhũn ra, dựa hẳn vào người Y Liễu, nàng có thể cảm nhận được linh lực trong người mình đang bị rút ra. Y Liễu tự nhiên sẽ nhận ra được Thi Âm là trữ quân Hồ tộc, hôm nay có được linh lực của hai vị trữ quân, tu vi của nàng sẽ được tăng lên gấp vạn lần.



"Thi Âm tỷ tỷ!"



Vân Thường biến ra một trường cung bạc, gài tên giương cung, bắn ra một mũi tên mãnh liệt xé gió lao đi.



Y Liễu lách người né tránh, đưa ngón tay nhuộm máu đặt lên môi, liếm nhẹ một đường, khanh khách cười vang: "Diễm quỷ, lâu rồi không gặp, không ngờ một con quỷ như ngươi cũng có thể bái thượng thần làm sư phụ."



"Buông các nàng ra!" Ân Thần siết chặt kiếm, chĩa về phía Y Liễu: "Nếu không đừng trách ta."



"Các ngươi nghĩ hiện tại các ngươi còn có thể thắng bọn ta sao?" A Giao ha hả cười lớn, ngón tay lướt trên mặt của Chu Sa: "Ngươi nhìn nó xem, linh lực đều bị bọn ta hút cạn rồi, các ngươi vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của bọn ta!"



Một đạo hàn quang xuất hiện ở trước mặt, khiến A Giao sửng sốt, vội vàng lùi lại, nhưng không kịp, đường kiếm lưu loát lướt qua gương mặt nàng, máu phun ra như suối.



"AAAA!"



"A Giao!" Y Liễu vội đỡ lấy A Giao, hung hăng nhìn đối phương, liền kinh hô một tiếng: "Lang vương!?"



Úc Khuynh Tư nheo mắt, âm thanh thấp đến đáng sợ: "Đưa gà nhỏ lại cho ta!"



"Ta không đưa!" A Giao ôm một bên mặt bị cắt nát, gào lên giận dữ: "Ta phải ăn tim ăn gan của nó để chữa lành gương mặt này của ta!"




"Ta nói đưa lại gà nhỏ cho ta!"



Dứt lời, lại một đường một đường hướng về phía A Giao, cuồng phong bốn phía nổi lên, bùn đất bắn lên cao, dính ướt y phục.



A Giao đang ôm Chu Sa trong tay, không thể phản công, đành ném mạnh thứ vướng víu trong tay xuống đất, vận pháp lực khiến bùn đất bao kín lấy tiểu phượng hỏa.



Lấy lại được tự do, A Giao liền phóng về phía Úc Khuynh Tư, nửa thân dưới hóa thành cái đuôi lớn, mạnh mẽ đánh mạnh vào người đối phương, hất văng ra xa.



"Sư phụ!"



Úc Khuynh Tư văng đến một tảng đá lớn mới dừng lại, ôm ngực ho ra một ngụm máu. Nếu chỉ là nghiệt súc thông thường không qua ba chiêu nàng sẽ gϊếŧ được chúng, nhưng chúng có được linh lực của Chu Sa vậy thì không tầm thường nữa rồi.



Y Liễu cúi xuống, ở bên gò má Thi Âm liếm một đường, cười lớn: "Trữ quân điện hạ, ngươi cũng thật xinh đẹp đó, đáng tiếc lại phải chết dưới tay của bản liễu tiên ta!"



Thi Âm ghê tởm nghiêng đầu né tránh, thân thể càng lúc càng rệu rã yếu ớt, móng tay bấm vào cánh tay của Y Liễu, nhưng tất cả cũng đều vô dụng. Đột nhiên cảm nhận được một trận lạnh lẽo, Thi Âm kinh hãi mở lớn mắt, phát hiện tay của Y Liễu đã luồn vào trong y phục của mình.



"Ta nghe nói song tu cùng trữ quân các tộc sẽ có thể tăng thêm mấy vạn năm tu vi, bản liễu tiên cũng muốn thử một chút."



"Hỗn trướng!" Thi Âm cắn chặt môi dưới, uất hận nói: "Ngươi dám động vào bản trữ quân, bản trữ quân thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"



"Vậy sao?"



Ngón tay luồn ra sau gáy, dứt khoát kéo mạnh y phục xuống, để lộ một mảnh vai trần trắng nõn. Y Liễu phấn kích vùi đầu vào hõm cổ Thi Âm, ngón tay lung tung chạy dọc trước ngực nàng.



"Để bản liễu tiên thưởng thức ngươi."



"Không được! Mau buông ta ra!"



"Cửu vĩ hồ núi Dư Ấn trời sinh có mị hương, quyến rũ tất cả nam nữ, lời đồn này quả không sai." Y Liễu khanh khách cười: "Xem xem, tiểu trữ quân vẫn còn là xử nữ có đúng hay không?"



"Hỗn đản! Buông bản trữ quân ra!"



Y Liễu phá lên cười, tiếp tục sờ soạng khắp người Thi Âm, trong nháy mắt phát hiện một mũi tên băng lãnh đang bắn về phía mình, liền vội vàng lách người né tránh, vì thế vòng tay cũng lỏng ra.



Thi Âm nhân cơ hội này, dùng hết sức đánh bật Y Liễu ra, lảo đảo lùi về sau, lại rơi vào vòng tay của một người, phảng phất hương hoa mai thanh tao.



"Tiểu bát..."



Vân Thường đem Thi Âm bảo hộ ở phía sau, hơi nheo mắt lại, ngón tay siết chặt lấy trường cung đến mức trắng bệt, phát ra âm thanh khanh khách. Những người còn lại đều đang bận đối phó với giao nhân, thấy bên Vân Thường chật vật, Phá Lữ và Từ Ngạn liền chạy qua giúp đỡ.



Hiện tại Thi Âm một chút sức lực cũng không có, run rẩy ngã đổ xuống đất, đưa tay đặt lên cổ, cố ngăn máu vẫn đang chảy.



Hai bên đánh nhau đến hăng say, nhưng vẫn không phân định được thắng thua, bùn đất dính đầy cả y phục, không nhận rõ ai với ai. Qua một lúc, bên Y Liễu và A Giao chiếm thế thượng phong, đàn áp mạnh mẽ, đánh mọi người ngã sõng soài xuống đất, trong mưa còn phảng phất mùi máu tanh.



"Hahaha, linh lực của thiên địa chi chủ quả không phải thứ tầm thường, tu vi tăng vọt những ba mươi vạn năm!!!"



Úc Khuynh Tư gượng chống đỡ muốn đứng dậy, bên khóe môi vẫn đang chảy ra máu đỏ, hai vai kịch liệt run rẩy một trận.



"Thượng thần, ngươi có từng nghĩ một ngày nào đó ngươi sẽ chết dưới tay một yêu quái hay không a?" A Giao khanh khách cười lớn: "Không lâu nữa ngũ tộc sẽ không còn lại ai nữa, chỉ còn lại giao nhân tộc bọn ta đứng đầu thiên hạ!!!"



"Vậy để bọn ta tiễn ngươi đi một đoạn."



Dứt lời, Y Liễu vung ra một đoạn dây thừng dài, quấn chặt lấy Úc Khuynh Tư, từ từ đem linh lực của nàng hút cạn.



"Hỗn trướng!" Úc Khuynh Tư càng giãy dụa, dây thừng siết càng chặt, khiến nàng có chút khó thở: "Mau buông ra!"



"Ta sắp có được linh lực vạn năm của thượng thần núi U Nham rồi!!" Y Liễu vung tay ra, cười lớn: "Ta sẽ có thể đứng đầu thiên hạ này rồi!"



Thi Âm từ trong mỏm đá lấy hết sức bò đến chỗ của Vân Thường, ra sức lay người nàng, nức nở gọi: "Tiểu bát, làm ơn... mở mắt ra nhìn sư tỷ đi..."



Vân Thường run rẩy nắm lấy bàn tay của Thi Âm, cũng không có nói gì, giống như đang rất cố gắng để gượng dậy, nhưng lại không thể làm được.



Cảnh này đều bị Y Liễu nhìn thấy, liền cười nhạo: "Hảo, vậy ta sẽ chocác ngươi làm một đôi quỷ phu thê!"