Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 6: giả điên




Mùi thuốc lá cứ bay vào mũi, cô khó chịu ho khan vài tiếng

Nhìn theo làn khói bay chập chờn, bất giác thấy 1 thân ảnh ngồi tựa lên bàn làm việc

Thuốc lá tất nhiên cũng là do người đó hút

Hắn toàn thân âu phục tinh tươm, áo vest được cởi ra, bên trong lộ sơ mi trắng

So với Bạch Dạ Phi Long mái tóc trắng bạch kim, nhị thiếu gia lại có mái tóc đen thần bí

Lạc Y Y trong lòng có chút hốt hoảng nhưng vẫn mau chóng lấy lại tinh thần, cô chắp tay cúi đầu ra dáng sẵn sàng phục vụ

Bạch nhị gia, ngài có gì sai bảo

Bạch Dạ Phi Ưng ánh mắt híp lại, hắn cho tay vào túi quần

Tay còn lại vẫn còn cầm điếu thuốc, thuận tiện đưa lên hút 1 hơi, để lộ đồng hồ Rolex sang trọng

Hắn tiến đến gần, cô có chút lo lắng nhưng không dám lui về sau, chỉ có thể đứng yên âm thầm ấn móng tay vào da thịt. Mong rằng sự đau đớn có thể giúp bản thân không lo sợ

Đi 1 vòng đánh giá cô từ trên xuống dưới, rồi dừng trước mặt

Hắn không khách khí phả 1 hơi toàn khói thuốc vài mặt cô

Lạc Y Y cố nén cơn khó chịu, nín thở để không hít khỏi cái mùi đó

Cô thầm mắng chửi

Toàn chất gây ung thư, sợ bản thân sống quá lâu thì thôi đi. Người hút thuốc thụ động có nguy cơ mắc bệnh cao hơn người trực tiếp cho vào mồm

Còn muốn kéo cô xuống cùng

Đến quản gia còn kiêng dè 3 phần đối với Phi Yến, cô và em tôi thật sự rất thân thiết



Cô ngẩng đầu vô tình chạm mắt với hắn, liền cúi đầu

nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo tim cô như muốn bóp nghẹn lại

Hắn biết mình gặp Bạch Diệp Phi Yến mà còn cố ý đi dự hôn lễ?

Không thể nào, quan hệ giữa Đại thiếu và Nhị thiếu kém như vậy ...

Chẳng lẽ là lúc nãy sao?

Tôi chỉ là người làm, sao dám thân thiết với Tam tiểu thư

Hắn cười lạnh

Lúc nãy ngoài hành lang không phải 2 người nói chuyện tính kế tôi vui lắm hay sao?

Quả nhiên là lúc nãy đã bị hắn nghe thấy tất cả ...

Làm sao bây giờ?

Là ai thì cô không biết, nhưng là hắn thì ... hắn giết cô mất

Cô vẫn chưa muốn chết đâu

Nhị thiếu, ngài ... ngài nói gì tôi không hiểu lắm, tính kế gì?

Ở nơi này ngoài camera thì toàn bộ đều là tai mắt của tôi, 1 ngày cô hít thở bao nhiêu tôi cũng có thể biết. Định giả điên hay sao?

Hắn nắm lấy cổ tay cô thật chặt giở giọng uy hiếp

Dám dùng chiêu này đùa hắn?

Từ trước đến nay, Bạch Dạ Phi Ưng hắn muốn gì, không muốn gì chẳng ai bắt ép được

Vậy mà con nhóc bé như cây nấm này lại dám tính kế, lại còn thành công buộc hắn làm theo



Cục tức này sao có thể bỏ qua

Ư ... tôi ... tôi không biết, quả thật tôi có tâm sự với tam tiểu thư ... nhưng cũng là do thấy cô ấy phiền muộn, chỉ an ủi vài câu ...

Số tiền cô nợ nhà Bạch Dạ phải 10 năm mới có thể trả xong, vậy mà dám chơi tôi, đúng là giỏi thật

Ngài ... đùa rồi, nếu tôi giỏi thật thì đã trả xong nợ từ lâu, cần gì phải mất đến 10 năm mới xong. Tôi ... tôi đi làm việc ...

Cô vừa nói vừa lui về sau, đến khi lưng chạm cửa. Vì sợ hãi nên quên mất cửa đã khoá rồi

Hắn dùng bàn tay to lớn đập thật mạnh vào cửa khiến nó phát ra âm thanh Rầm 1 cái rõ to

Y Y mặt xanh như cái lá

Nếu hắn dịch 5cm nữa thì bàn tay đó đã ấn cái đầu nhỏ của cô vào tường

Muốn đi? Cô nghĩ dễ như vậy sao?

Nói xong, hắn ôm lấy eo cô

Y Y cao 1m6 đối với Bạch Dạ Phi Ưng 1m88, nhìn cô cứ như hạt đậu vậy

Hắn ôm lấy, cô cứ như thế liền lơ lửng giữa không trung

Ah ... thả ... ngài làm gì, mau thả tôi ra ...

Đối với những lời này, hắn căn bản không để vào tai, cứ thế vác cô đến bàn làm việc

Tất cả giấy tờ văn kiện, hắn chỉ dùng tay còn lại liền có thể vứt hết xuống đất

Để cô nằm nửa người trên lên đó, còn nửa người dưới ép cô quấn quanh hông hắn

Bạch Dạ Phi Ưng dùng tay chế trụ 2 tay cô rồi lôi nó lên trên đỉnh đầu, váy dài đến mắt cá chân cũng bị hắn kéo lên để lộ đôi chân trắng noãn