Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 102: Bỏ trốn




Nửa đêm Hy Văn thức giấc vì cơn đau lại xuất hiện, như có hàng ngàn nhát búa đập vào đầu cô.

Cô trở người quằn quại thì những vết thương chưa lành ở lưng lại như muốn nứt toét ra hành hạ cô khắp toàn thân.

Trán cô hiện ra những hạt mồ hôi to tầng tầng lớp lớp chảy xuống như muốn nhấn chìm đôi mắt ngày càng mờ dần của cô.

“ Ư..ư!!” Cô nhăn mặt ấn đường hằn sâu nhiều vết, răng cắn chặt môi để không phát ra âm thanh nào.

Cô không muốn anh đau lòng.

Cô biết anh vẫn ở gần cô.

Sau cánh cửa đó, bên ngoài hành lang.

Anh vẫn không hề rời đi dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Toàn thân cô co rút như muốn hòa chung với tấm ga giường trắng toát nhăn nhó.

“ Tại sao anh còn ở đó... Không có anh, em mới dễ chịu hơn...”

Trong cô là cảm giác sợ hãi vì bệnh tật giày vò, sợ cô đơn, sợ chết một mình cô trong cô liêu. Nhưng đan xen vào đó là hy vọng Hiểu Minh không thấy tình huống thảm hại của mình, cô sợ anh sẽ đau lòng. Anh đau một, cô sẽ đau mười.

Cô dần dần thiếp đi trong đau đớn.

Có tiếng ai đó hét lên.

Sau đó là Hà Hiểu Minh chạy vào gọi tên cô trong hoảng loạn nhưng sau đó cô chẳng còn biết gì nữa.

Sau khi cô tỉnh lại một lần nữa, thì đã nghe được cuộc nói chuyện của bác sĩ và anh.

Tai cô nghe rõ... Họ sẽ phẫu thuật lấy thai ra.



Cô toát mồ hôi vì cái tin sét đánh ấy. Đôi mắt cô mở lớn như không tin vào tai mình.

Gần đây cô bắt đầu xuất hiện ảo giác, thời gian cô tỉnh táo càng lúc càng ít, nhưng cô chắc chắn cái tin vừa đập vào tai mình là sự thật.

Cô hiểu Hà Hiểu Minh như chính bản thân mình. Anh sẽ làm mọi cách để cứu mạng của cô.

Hy Văn bật cười chua chát.

Cô men theo hành lang vắng người trong khu vực VIP, âm thầm, nhẹ nhàng không một lời từ biệt rời khỏi bệnh viện Thành Đô.

“ Xin lỗi anh! Khi em còn tỉnh táo em sẽ không để anh thực hiện được ý định ấy.”

...

Cái tin Bạch Hy Văn mất tích khiến Hà Hiểu Minh như điên loạn. Cô đã nhanh hơn anh một bước.

Một quyết định này của Hy Văn chính thức bóp nghẹt hy vọng cuối cùng của anh trong cuộc chạy đua với thần chết.

Anh há hốc miệng, đôi mắt mở lớn vô thần.

Cả khuôn mặt gầy đi trong thấy, ẩn trong đó là quầng mắt thâm sâu lo âu bất lực.

Rồi anh lại bất giác đưa tay ôm đầu như muốn ngăn chặn ra ý nghĩ Bạch Hy Văn sẽ chết đang chảy ầm ầm vào não bộ của mình.

“ Tìm cô ấy cho tao...!” Thứ âm thanh như từ ác quỷ địa ngục vang lên khiến đám thuộc hạ không rét mà run.

“ Cút ngay... nhanh!”

Tĩnh Kha đứng cạnh ăn trọn mấy cú đấm hung tàn từ anh.

“ Mày trông coi một lũ phế vật như vậy sao? Tại sao lại để cô ấy trốn đi mà không một đứa nào biết. Cô ấy không còn nhiều thời gian nữa mày biết không.” Anh hét lớn vào mặt Tĩnh Kha.



Dứt lời, khẩu súng trên tay anh bóp cò nã đạn nhiều phát lên trần nhà.

Âm thanh chát chúa kinh động đến cả một khu VIP của bệnh viện, giống tâm trạng như thuốc súng lúc này của anh, chỉ cần một mồi lửa sẽ thiêu đốt tất cả.

Tĩnh Kha nhắm mắt chịu trận phẫn nộ chưa từng có của ông chủ, chưa bao giờ anh thấy một Hà Hiểu Minh mất kiểm soát như vậy.

Cũng trong lúc này, Bạch Hy Văn đã đến một nơi an toàn, một nơi mà cô biết mình sẽ tránh được sự truy lùng của Hà Hiểu Minh.

Đông Ca đến bên cạnh cô, mắt anh đăm chiêu, bàn tay nắm chặt kiềm nén sự đau đớn trong lòng.

Ánh mắt anh dừng lại trên Bạch Hy Văn.

Người con gái đang nằm bất lực trên giường chính là người anh thương thầm đã rất rất lâu.

Anh mặc cảm tự tin bản thân nên hết lần này đến lần khác không dám đối mặt với cô, lạnh nhạt với cô, xa cách cô.

Cái ngày Tiểu Yến nói cho anh biết ý định của Hy Văn ở hồ bơi, đã khiến anh mừng như phát điên. Anh dự định sẽ nói ra lòng mình với cô, không cần hao tâm tổn sức mưu kế với anh, anh cũng nguyện ý ở bên cạnh cô suốt cả cuộc đời.

Tiếc là chưa kịp mở lời đã tuột mất cơ hội quý báu.

Để rồi một ngày cô sa vào tình yêu của Hà Hiểu Minh. Anh chỉ biết đứng từ xa chúc phúc cho tình yêu của cô, hy vọng cô được hạnh phúc.

Cũng như bây giờ lại chứng kiến cô bụng mang dạ chửa chạy trốn đến chỗ của anh.

“ Hy Văn, còn đau nhiều không? Uống thêm chút nước nhé!” Đông Ca thở dài nhìn đôi môi tái nhợt khô khốc của cô, lòng chợt nhói đau.

“ Làm phiền anh quá! Nơi này an toàn không? Liệu anh ấy có tìm ra tôi không?” Hy Văn hoang mang nhìn Đông Ca

“ Yên tâm, cô cứ ở đây dưỡng thai. Nhà này của bà ngoại tôi, cũng lâu rồi không có người ở...”

Tình trạng của Hy Văn, anh đã tỏ tường. Hy Văn không giấu giếm anh bất cứ điều gì, với cô, Đông Ca chính là nơi mà cô có thể tin tưởng giao phó ước nguyện cuối cùng.