Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 104: Cùng nhau cảm nhận nỗi đau




Một người phụ nữ điều quan trọng nhất chung quy lại chẳng phải thân thể ngọc ngà nhan sắc rực rỡ hay sao?

Còn cô!

Ngay cả khuôn mặt lành lặn cũng phải gian nan vất vả mười mấy năm mới khôi phục được.

Nhưng chưa kịp tự tin vui vẻ được bao lâu, thì cơ thể lại tiếp tục gánh chịu những tổn thương vĩnh viễn sẽ theo cô xuống mộ.

Hy Văn ôm mặt.

Từng giọt nước mắt tuôn ào ạt qua khẽ tay rơi xuống.

Cô nấc ngẹn từng tiếng.

Cô nhớ anh!

Người đàn ông ấy sẽ không bao giờ chê cô xấu, không bao giờ chê cô bệnh tật.

Cô muốn ở cạnh anh những giây phút cuối đời nhưng tiếc là lại không dám một lần đối mặt.

Hằng ngày, người bên cạnh cô trong những năm tháng cuối đời lại chính là Đông Ca.

Mỗi khi cơn đau cô ập đến bất tỉnh ngã quỵ xuống nền nhà chính anh ấy là người đã bế cô lên, cho cô uống thuốc, bón cho cô từng thìa cháo, tận tâm tận lực như một người thân thật sự.

Cô biết cô vì lòng ích kỷ của mình mà làm khổ Đông Ca, cô vì trốn tránh Hà Hiểu Minh mà trực tiếp làm anh đau lòng, nhưng cô không biết sẽ đi về đâu nếu không nương tựa vào người đàn ông này.

Cô cắn chặt răng khẽ phát ra tiếng rên rỉ chỉ dám nằm sâu trong cổ, tuyệt nhiên không bao giờ la lớn.



Đã có rất nhiều lần Đông Ca khóc nức nở trước mặt cô vì thấy cô đau đớn.

Anh khẽ lau mồ hôi cho cô, lại run rẩy đôi môi

“ Hy Văn, em đến bệnh viện để tiếp nhận điều trị được không? Tôi... tôi sắp không thở nổi nữa rồi.”

Hy Văn giằng cơn đau bám chặt cánh tay Đông Ca, đôi mắt hiện lên quyết tâm kiên định, cũng như cố gắng trưng ra thái độ ép buộc Đông Ca tuyệt đối không được liên lạc với Hà Hiểu Minh.

“ Anh đã hứa sẽ giúp tôi đến cùng, chỉ cần anh giao động... gọi Hiểu Minh đến đây, ngay lập tức tôi sẽ ra đi. Xin anh đó! Chỉ còn vài tháng nữa thôi... đứa bé sẽ ra đời. Tôi sẽ chiến đấu với căn bệnh này đến lúc đó, tôi sẽ vì con mà gắng gượng đến cùng. Dù tôi có xạ trị thì cơ hội sống cũng không còn...”

Đông Ca nắm tay cô gục mặt không dám ngẩng đầu lên, sợ cô sẽ thấy anh yếu đuối, sợ cô sẽ rời đi thật sự nếu thấy dáng vẻ đau khổ bị lụy của anh.

Nhưng nhanh chóng anh đã lấy lại sự bình tĩnh trong mình.

Anh nên làm điểm tựa cuối cùng cho cô, cùng cô chiến đấu trong quãng thời gian khó khăn này

“ Được! Tôi hứa.”

Ánh mắt họ nhìn nhau chan chứa một sự cảm thông lẫn tin tưởng không thể dập tắt bởi bệnh tật khổ đau.

...

Đã hai tháng trôi qua,

Hà Hiểu Minh của Bạch Hy Văn đã trở thành bộ dạng như thế nào?

Nếu cô ấy biết sẽ đau lòng mà quay trở lại với anh hay không?

Nếu Hy Văn đang ngày ngày chống chọi với nỗi đau về thể xác, thì Hà Hiểu Minh lại tràn ngập sự ai oán tự trách dằn vặt bản thân không ngừng nghỉ trong từng giây phút.



Anh vẫn kiên nhẫn đợi cô một ngày nào đó có thể xuất hiện ngoài cửa nhà, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến dây thần kinh của Hà Hiểu Minh căng lên.

Nhưng trong đêm tối, vô số lần anh lao ra cửa thì trước mắt anh chỉ làm màn đêm tĩnh mịch đến đáng sợ.

Anh sợ mất cô đến nỗi không còn thiết tha tồn tại nữa.

Cả người phờ phạc, râu tóc cứ để mặc như vậy lởm chởm bừa bộn, dáng vẻ của anh lúc này vưà hung tợn lại hoang tàn đáng sợ.

Anh đã cho người lục tung khắp Thành Đô, thậm chí còn trao thưởng một số tiền rất lớn cho ai cung cấp thông tin của cô.

Nhưng vẫn vô vọng, không có bất cứ một thông tin nào, dường như cô đã bốc hơi khỏi thế giới này, không một ai thấy cô từ cái đêm mà cô trốn khỏi bệnh viện đó.

Anh không ngờ đến một ngày anh phải làm cái việc mà cả đời anh cũng không bao giờ nghĩ đến.

Hà Hiểu Minh đi đến cơ quan chức năng báo tìm người mất tích. Một người bước ra từ thế giới hắc đạo như anh, luôn giải quyết vấn đề bằng quyền lực tiền bạc và thuốc súng, vậy mà giờ đây lại nuôi một hy vọng là cảnh sát có thể giúp anh tìm ra cô.

Có những đêm anh, chạy xe lang thang cả đêm khắp các khu dân cư với mong ngóng có thể có một phép màu nhìn thấy hình bóng của Hy Văn.

Nhưng đổi lại chỉ là sự tuyệt vọng đến tận cùng của tuyệt vọng.

Hà Hiểu Minh cho xem chạy lên cao tốc, thả ga với tốc độ kinh hồn nhằm muốn thoát ly với cái thực tại bí bách, cùng quẫn anh phải đối mặt.

Chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực vô năng như vậy.

Chưa bao giờ anh run rẩy, hoảng loạn với bất kỳ có khó khăn nào. Chỉ có khi đối diện với suy nghĩ sẽ mất đi Bạch Hy Văn mới khiến anh điên loạn sống không bằng chết như vậy.

Lời của giáo sư Tô Lâm lại vang lên bên tai anh, như muốn bóp ngẹt trái tim đang thoi thóp của anh.