Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 58: Bị thương




Tối nay vì không muốn Hy Văn sợ, nên lúc ra ngoài anh đã dặn bọn vệ sĩ chờ anh ở cổng, một hành động chủ quan chưa bao giờ có.

Quả là bọn chúng đã theo dõi anh rất lâu để chờ cơ hội ra tay.

Tên người Châu Âu dùng dao thép nhào đến muốn một phát kết liễu ngay anh, nhưng rất nhanh Hà Hiểu Minh chạy lùi lại về phía sau, rồi bất ngờ nhảy lên thành hẻm, tạo ra một tư thế vòng cung dùng một lực thật mạnh ép hai chân ngang cổ hắn rồi quật xuống.

Cú nhảy từ hai mét đổ ầm xuống từ trên cao dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể khống chế hắn rồi nhanh như cắt, Hà Hiểu Minh rút con dao thép từ đôi giày da ra một nhát cắt đứt cổ đối thủ. Kết liễu tên sát thủ người Châu Âu trong vòng chưa đầy 30 giây giao chiến.

Bạch Hy Văn há hốc miệng kinh hoàng trong giây phút tên người Châu Âu bị dao kề cổ, máu hắn phun ra ngay trước mặt cô, cái xác đổ ầm xuống cách Hy Văn chỉ trong gang tất.

Hà Hiểu Minh quay lại nhìn Hy Văn xác nhận cô vẫn an toàn, thì trong tích tắc một giây đó, tên còn lại nhanh như cắt nhào đến nhân lúc Hà Hiểu Minh trong tư thế không phòng thủ một dao đâm “ Phập” vào vai anh.

Nhát đâm sâu khiến cơ thể Hà Hiểu Minh thoáng run rẩy, nhưng anh cũng không phải hạng tay mơ trong nghề, khả năng chịu đau đớn được rèn luyện từ nhỏ giúp anh chống đỡ ngay lúc đó.

Ngay lập tức anh rút súng đang giấu trong túi áo trong, một phát trong cự ly gần nổ “đoàng” hạ sát ngay tên thứ hai đang tấn công mình.

Mồ hôi lạnh đổ đầy trán, Hy Văn ôm chặt miệng để không phát ra âm thanh nào. Mắt cô mở lớn vô hồn như đang chìm vào trong vũng máu ngập ngụa, đang chảy len lỏi về phía chân cô.

Bỗng một bàn tay lạnh ngắt dùng một lực thật mạnh thô bạo kéo cô ngã nhào ra phía sau rồi thúc vào eo cô một đạp khiến Hy Văn như muốn đứt lìa thân thể. Cô hét lên

“ Áaaaa! “

Tiếng thét đau đớn của Hy Văn khiến Hà Hiểu Minh kinh hãi.

Anh ngay lập tức quay lại, cầm khẩu súng khi nãy, từ từ đứng lên bước về phía Hy Văn. Cô đang bị kẻ thứ 3 chĩa súng vô đầu.

“ Thả cô ấy ra!” Hà Hiểu Minh dần mất bình tĩnh, giọng anh lạc hẳn đi.

Kẻ thứ ba nói bằng ngôn ngữ tiếng Nga cô không thể hiểu, nhưng ngữ điệu vô cùng máu lạnh vô tình.

“ Mày tự sát đi! Hoặc là nó sẽ chết!”



Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt chan chứa nhiều nỗi niềm chưa nói. Anh mỉm cười.

Hy Văn không thể hiểu anh muốn ra hiệu gì với cô, anh định làm gì đây?

Cô hoảng loạn nhìn Hà Hiểu Minh từ từ đưa súng đang cầm trên tay nhắm lên đầu chính mình.

Cô đã hiểu ra kẻ đó vừa nói gì rồi, Chúng muốn anh chết, không được! Nếu Hà Hiểu Minh chết thì sẽ ra sao? Cảm giác bị mất mác một điều gì đó vô cùng trân quý lại hiện về.

Trong giấc mơ cô vẫn thấy suốt 10 năm qua, hình ảnh người con trai ấy biến mất khiến cô đau đớn tâm can, cô khóc vật vã tê tâm liệt phế đến khi choàng tỉnh mới thẩn thờ nhận ra mình đang mơ.

Giờ đây, cái suy nghĩ Hà Hiểu Minh sẽ biến mất, khiến Hy Văn cũng đau đớn kinh hoàng như vậy, giống như anh chính là người con trai trong giấc mơ đó.

“ Không! Không được!” Hy Văn lắc đầu chảy nước mắt giàn dụa.

“ Đừng mà! Anh đừng làm thế...”

Hy Văn rất nhanh, chưa dứt lời đã dùng hết sức lực bình sinh nhào về phía Hà Hiểu Minh, cô nguyện dù tên ác nhân sau lưng có bắn cô bao nhiêu phát cô cũng cam chịu, chỉ cần Hà Hiểu Minh đừng ngu ngốc tự sát vì cô.

“ Đoàng!”

Giây phút tên sát nhân nổ súng về hướng lưng Bạch Hy Văn, Hà Hiểu Minh nhào đến ôm lấy cô quay ngược lại.

Đầu Hy Văn ong lên, cô nghe rất nhiều tiếng súng vang lên. Cô nằm gọn trong vòng tay anh, lồng ngực ấm nóng đang che chở cô, bảo vệ cô.

“ Đừng sợ! Có tôi...” giọng anh rất yếu, thều thào nói lời an ủi cô.

Chỉ ba giây ngắn ngủi sau đó, nhưng anh như cây cao mất gốc từ từ ngã rạp xuống người Hy Văn.

“ Chủ tịch! Tôi đến rồi!” Tiếng Tĩnh Kha vang lên, anh ta ào đến bên cạnh đỡ Hà Hiểu Minh.

Mặt cô tái xanh, nhìn lại bàn tay mình vừa ôm lưng toàn là máu, máu phủ toàn bộ hai tay cô, từng giọt, từng giọt qua kẽ tay cô nhỏ xuống.

Hy Văn thét lên khinh hãi “ Áaaa!”



Cô ôm lấy Hà Hiểu Minh khóc như mưa tuông thác đổ, trong vô thức cô phát ra những tiếng gọi thân thuộc như thể cô đã gọi hàng trăm hàng ngàn lần.

“ Anh! Anh ơi... Đừng bỏ em.”

Tiếng gọi anh của cô khiến chút ý thức cuối cùng còn sót lại của Hà Hiểu Minh bừng tỉnh, anh mở mắt nhìn Hy Văn rồi mỉm cười từ từ sờ mặt cô.

“Anh sẽ không bỏ rơi em đâu!”

Tay anh từ từ buông xuống, rồi nhắm mắt.

“ Cứu anh ấy đi, cầu xin anh!”

Trước mắt Hy Văn là một màn đen kịt, đầu cô như đổ ầm một cái.

Anh ấy chết rồi! Cô đã hại anh ấy rồi, chỉ vì cô, tất cả là tại cô.

Cảm giác muốn chết lại ùa về chân thức sinh động vô cùng, một cô bé ngã đuổi theo một chiếc xe màu đen, có một người phụ nữ nhìn ra cửa xe nhìn thấy cô bé đang gào thét dừng xe.

Nhưng bà ấy vẫn không chút rủ lòng thương mà dừng lại.

Cô bé vẫn cứ gọi “anh ơi! anh ơi! Đừng bỏ em!” không ngừng

Đến khi bóng dáng chiếc xe chỉ còn lại một chấm nhỏ, cô bé đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô gào khóc trong ánh nắng chiều vàng vọt, từng giọt mồ hôi hòa tan cùng những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

“ Anh từng hứa sẽ không bỏ em! Anh hứa anh sẽ quay về! Tại sao anh đi mãi vậy!”

“ Anh không giữ lời! Nếu anh bỏ em, em sẽ chết... Em sẽ lao vào tàu mà chết như cha mẹ.”

“ Em muốn đi tìm cha mẹ, sẽ không cô đơn nữa....”