Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 69: Không thể gặp em




“ Cô Natalia đã được sắp xếp về Đào Hoa Nguyên, đảm bảo cô ấy sẽ được an toàn.”

Tĩnh Kha lại nhắc đến nỗi khó xử xử Hà Hiểu Minh.

Anh trầm mặc nghĩ đến món nợ ân tình của gia đình Natalia, lần này nếu không có cha cô ấy đỡ thay anh một viên đạn vào đầu thì anh không còn mạng mà quay về.

Cha Natalia đi theo Ivan đã nhiều năm, cùng Ivan xây dựng nên đế chế mafia lớn mạnh ở Nga. Cũng là bậc tiền bối dạy dỗ anh trên con đường phát triển sự nghiệp, giờ ông vì anh mà mất mạng, anh phải có trách nhiệm với con gái của ông.

Cuối cùng anh vẫn bị ràng buộc, tiền bạc có thể trả dễ dàng nhưng ân nghĩa chính là thứ khiến người ta khó trả nhất.

“ Còn cô Tĩnh Hy thì anh định như thế nào?”

Hà Hiểu Minh không trả lời, cúi đầu xoa xoa mặt dây chuyền hồ ly theo thói quen, đã vỡ cả rồi, tuy ghép lại nhưng vẫn không được hoàn hảo như lúc đầu.

Anh nhếch mép cười nhạt, miệng lẩm bẩm,

“ Tiểu Hy em thật sự là đang muốn làm gì, tại sao lại làm như vậy?”

Tĩnh Kha cắt đứt tâm trạng của anh, ngập ngừng hỏi lại

“ Còn Volkov, chúng ta nên xử lý hắn luôn không ... thưa anh?”

“ Hắn không còn nhiều thời gian nữa đâu! Cứ để hắn tung hoành thêm, chỉ cần dự án đường ống dẫn dầu Ukan chính thức đi vào thi công thì đích thân tôi sẽ xử hắn.”

“ Bây giờ anh muốn về lại biệt thự hay là...” Tĩnh Kha ngập ngừng

“ Đông Phương Mỹ Nhân!”

Chợt nhớ ra điều quan trọng nhất, Tĩnh Kha nhìn qua kính chiếu hậu xem xét nét mặt Hà Hiểu Minh

“ Chủ tịch, cô Bạch Hy Văn thì sao? Anh về rồi, có nên...”



Anh vội ngắt lời

“ Trong thời gian này, không nên gặp, có nhiều kẻ muốn giết tôi như vậy. Nếu gặp mặt, sẽ liên lụy tính mạng cô ấy. Theo sát cô ấy để bảo vệ là được."

“ Tôi thấy hoàn cảnh hiện tại của cô ấy rất đáng thương! Hay là anh bí mật gặp cô ấy...” Tĩnh Kha ái ngại đưa ra ý kiến, nhưng bị anh gạt ngang.

Anh biết cô đang có bão trong lòng, nhưng lại không thể xuất hiện để bên cạnh an ủi cô , chỉ biết nhìn từ xa thấy cô khóc, cô đau đớn cô đơn một mình.

“ Không được, an toàn của cô ấy là trên hết. Xem như lần này để cô ấy rèn luyện một chút.” Lời anh nói ra lạnh lùng nhưng có chút miễn cưỡng không thật lòng.

Bất ngờ có cuộc gọi cho Tĩnh Kha thông báo Bạch Hy Văn đã đến Đào Hoa Nguyên. Hà Hiểu Minh có chút kích động trong lòng, trong lời nói của anh có chút vội vã.

“ Về Đào Hoa Nguyên”

“ Vâng thưa anh!”

Ngay lập tức, chiếc xe chuyển hướng quay ngược lại chạy hết tốc lực về biệt thự.

Hy Văn một thân ướt đẫm, trên tay cầm một con dao giấu trong tay áo, đi thẳng vào biệt thự khu Nam của Hà Tĩnh Hy.

Cô có thẻ nhân viên nên dễ dàng vượt qua ba cổng bảo an mà không có bất cứ sự ngăn cản nào.

Đầu cô cứ đau âm ỉ, có lẽ mọi thứ đã quá sức chịu đựng của cô. Cô cần gặp Hà Tĩnh Hy để đối chất, có phải cô ta đã gây ra tất cả mọi chuyện hay không?

Bạch Hy Văn run rẩy cầm chắc con dao trong tay, nếu đêm nay cô có mệnh hệ gì, chỉ mong Hà Hiểu Minh sẽ không nhớ đến cô nữa. Cứ xem như họ chưa từng quen. “ Hiểu Minh, tha thứ cho em!”

Bạch Chính Đình chính là giới hạn cuối cùng của Bạch Hy Văn, Hà Tĩnh Hy giết cha cô dù nguyên nhân gì đi nữa thì cô ta cũng phải đền mạng.

Người mẹ ngu ngốc của cô đã nhận tội thay thì hãy để bà ta tự làm tự chịu. Còn mối hận này, đêm nay Tĩnh Hy phải trả.

Bạch Hy Văn xông vào nhà thì bị đám gia nhân ngăn cản



“ Mời cô ra cho, Tiểu thư của chúng tôi không tiếp! Nếu không chúng tôi gọi bảo an.”

“ Đây là chuyện giữa bọn tôi, mấy người đi đi!” Hy Văn trừng mắt nói lớn.

Hà Tĩnh Hy ngồi trên sofa an nhàn nhìn bộ dạng ma ra không ra ma, quỷ không ra quỷ của cô. Ả cười nhạt thái độ thách thức, càng khiến cô không giữ được bình tĩnh.

“ Bạch Hy Văn! Mày lại phát điên gì nữa! Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao. Biến khỏi đây, trước khi tao đá văng khỏi cửa.” Nói rồi c ra hất hàm ra lệnh “ Gọi bảo an!”

Hy Văn rút ra con dao, mắt cô đỏ ngầu, gằn giọng

“ Nếu pháp luật bỏ qua cho mày, thì hôm nay tao và mày sẽ cùng chết. Chính mày đã giết cha tao!”

“ Mẹ đã nhận tội rồi, mày còn muốn gì? Nhất định ép tao vào tù mày mới vừa lòng sao!” Hà Tĩnh Hy thấy con dao vội đứng dậy, thái độ có chút hoảng loạn.

“ Mày nghĩ tao là con nít hay sao? Bà ấy thương mày như con ruột, chắc chắn bà ấy đã nhận tội thay mày. Mày giết Tiểu Yến bạn của tao để bịt miệng, trước khi cô ấy chết đã gọi cho tao, mày nghĩ tội ác của mày có thể che giấu hay sao? Trời biết. Đất biết. Tao biết. Hôm nay, tao sẽ đòi lại công bằng cho cuộc đời của tao, cho người cha tội nghiệp của tao.” giọng Hy Văn nghẹn ngào.

Không nói thêm, Bạch Hy Văn cầm chắc con dao lao thẳng vào Hà Tĩnh Hy đang cách cô chỉ vài bước chân, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này, cô cũng sẽ tự sát chết ngay.

Hà Tĩnh Hy luống cuống chạy không kịp vấp ngã ngay chân ghế, ả hốt hoảng nhìn mũi dao đang hướng thẳng về mình.

“ Á, cứu mạng!” Hà Tĩnh Hy la lên thất thanh.

Mũi dao sắc bén bị cản lại bởi một bàn tay, bàn tay ấy cầm chặt con dao, máu chảy ra nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đá trắng, hiện nên những chấm nhỏ màu đỏ đập vào mắt Hy Văn.

Cô từ từ ngẩng lên nhìn người ngăn cản mình.

Hà Hiểu Minh!

Lòng Hy Văn chấn động, đôi mắt to tròn trong veo ngưng động một chút rồi từng giọt nước mắt rơi xuống, giọng cô lạc hẳn đi

"Anh"