Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 90: Sống chung với bệnh tật




Cô ngạc nhiên, nhìn mắt anh như có ngàn vì sao đang sáng lấp lánh

“ Sao anh lại biết!”

“ Từ lúc chiều, anh về nhà đã thấy trên bàn ăn có phiếu siêu âm. Tại sao lại không gọi báo cho anh biết. Anh sẽ bay về với em ngay.”

Anh vòng tay qua ôm bụng cô xoa xoa, hành động vừa nhẹ nhàng cưng nựng tiểu bảo bối, khiến mắt cô cay cay.

Hóa ra dáng vẻ của một người cha là như thế này, vậy là quyết định của cô là hoàn toàn đúng đắn, cô sẽ sinh cho anh một đứa con, để nó sau này sẽ thay cô chăm sóc anh, bầu bạn với anh.

“ Em định chờ anh về rồi mới nói. Anh làm việc căng thẳng em không muốn làm phiền.”

Anh khẽ bóp nhẹ mũi cô

“ Ngốc! Có ai như em không? Lẽ ra anh phải là người biết đầu tiên.”

“ Anh mới ngốc, em phải là người biết đầu tiên, sau đó là bác sĩ rồi mới đến anh.”

“ Bác sĩ đó là nam hay nữ” Anh lại bắt đầu vẻ mặt lạnh lẽo thăm dò

Cô cười bất lực vì cái tính ghen tuông vô lý của anh “ Bác sĩ nữ! Anh hài lòng chưa?”

Anh chính là vậy, không hiểu sao sau cánh cửa của ngôi nhà này anh lại khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Không còn là Hà Hiểu Minh nhạy bén, thông minh, đầy mưu mô thủ đoạn nữa, một người mà mỗi bước đi, mỗi lời nói đều có sự tính toán chu toàn, từng lời nói đều uốn lưỡi chín lần trước khi phát ra.

Còn anh khi ở cạnh cô, là người có đôi khi hơi trẻ con, cũng có khi hay hờn dỗi , hay ghen, hay phát rồ vô cớ và đặc biệt rất bỉ ổi.

Nhưng cô cam tâm tình nguyện chấp nhận tất cả mọi điểm xấu này của anh, trong mắt cô đó chính là một con người thật của anh, rất đáng yêu, đáng để cô vì anh mà một lần đánh cược mạng sống.

Anh kéo cô lại ghế sofa, đặt cô ngồi lên đùi mình

“ Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé!”

Hy Văn thoáng giật mình, đề nghị này đối với cô quá bất ngờ.



Có lẽ, nếu như ngày trước nếu nhận được lời nói này ắt hẳn cô sẽ rất vui sướng, nhưng hiện tại bây giờ thì làm sao có thể cơ chứ.

Sau này anh còn phải cưới một người vợ danh chính ngôn thuận, môn đăng hộ đối cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc đến già. Và chắc chắn rằng người đó không phải là cô.

Cô không thể để anh vừa mới bước qua 30 tuổi lại trở thành người đàn ông góa vợ được, nghĩ thôi cũng thấy tội nghiệp cho anh.

Hy Văn chớp mắt mấy cái như thể nuốt nước mắt vào lòng, cô cố gắng bình tĩnh từng giây từng phút khi ở bên cạnh anh, để không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Cô cười nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh, như thể muốn ghi nhớ tạc trong lòng hình ảnh người đàn ông tinh anh trước mắt

“ Chờ con ra đời đã rồi tính được không?”

Anh tắt hẳn nụ cười, có vẻ không được vui

“ Anh cứ nghĩ em sẽ đồng ý ngay lập tức. Tại sao vậy?”

Hy Văn hít thở không thông, cố gắng dùng giọng an tĩnh nói với anh

“ Thời gian còn dài, chúng ta cứ thong thả đã. Cho em thêm một khoảng thời gian độc thân nữa đi. Em bé đã gần 5 tháng rồi, anh không phải chờ lâu nữa đâu.”

Bản thân cô biết thời gian của mình không còn nhiều, nhưng vẫn cố chấp nói lời lừa dối anh.

Xin lỗi anh!

Anh ghét nhất là kẻ giả dối. Thế mà người anh tin tưởng nhất, yêu thương nhất, bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ lừa dối anh.

“ Được, vậy thì theo ý em. Khi bé con sinh ra đời chúng ta sẽ kết hôn.”

Anh lại sờ vào bụng cô mân mê, lại hỏi “ Con trai hay gái vậy?”

“ Em làm NIPT rồi, bác sĩ nói là con trai. Sau này hẳn sẽ rất đẹp trai giống anh”

“ Giống ai cũng được, miễn là con do em sinh ra là anh đều thích”

“ Bắt đầu từ ngày mai em sẽ nghỉ làm ở công ty”



“ Rất hợp ý anh!” Anh vô cùng sảng khoái khi nghe cô thông báo như vậy.

“ Anh cũng sẽ phải ở bên cạnh em và con nhiều hơn. Bác sĩ dặn, nếu thai nhi được tiếp xúc với cha nhiều lúc trong thai kỳ sẽ thông minh hơn.”

“ Tuân lệnh!” Anh có vẻ rất hợp tác, ánh mắt chân thành nguyện ý chiều chuộng tất cả mọi yêu cầu của cô.

Cô cười, anh cũng cười. Nụ cười của anh thật đẹp! Y hệt cái đêm cô nấu mì cho anh ăn ở Đào Hoa Nguyên, lần đầu tiên cô thấy anh cười lại đẹp đến như vậy.

Có lẽ cô đã yêu anh từ thời điểm ấy, mà chính bản thân lại không hay biết.

....

Bắt đầu từ ngày mưa của hôm ấy, Hà Hiểu Minh đã dậy sớm hơn để nấu cơm cho cô ăn, làm thay công việc mà vốn dĩ là cô.

Anh luống cuống vụng về mặc tạp dề rồi bắt đầu nấu ăn, cô cũng giành làm nhưng anh lại không cho bảo là cô nên ngủ thêm.

Cũng tốt! Nếu sau này cô đi rồi, nếu trong tình huống không có đầu bếp bên cạnh anh có thể tự nấu cho mình một bàn ăn.

“ Anh phải canh chỉnh nhiệt độ dầu, đưa đũa vào trước, nếu thấy chân đũa sôi lăn tăn là có thể cho vào!

Sau khi cho vào một nửa, thì nhiệt bắt đầu giảm, anh phải tăng nhiệt, rồi lại giảm dần.

Nên dùng rượu mai quế lộ cùng một ít gừng rửa cá thì sẽ không bị tanh, đường chỉ bên thân cá là nguyên nhân gây tanh, màng đen bên trong thành ruột cũng rất tanh nên loại bỏ...”

Cô cứ thế mỗi ngày ngồi tại bếp lải nhải luyên thuyên chỉ anh từng bước một, quả là người đàn ông ưu tú học một biết mười, một thời gian ngắn thì anh cũng quen dần với công việc làm bếp.

Hy Văn nôn càng lúc càng nặng.

Hà Hiểu Minh cứ ngỡ là cô đang trong giai đoạn thai ngén, anh lên mạng tra rất nhiều thông tin về dấu hiệu của cô.

Rất may là các bài viết đều nói về hiện tượng sinh lý này là bình thường.

Cô buồn bã nhìn anh, anh nào có hay cô nôn nhiều là vì căn bệnh quái áccàng lúc càng nặng không chút thuyên giảm.

“ Hy Văn, hay là anh gọi Lý Oa và mấy người đến làm việc nhà nhé!” Anh đưa ra đề nghị, nhưng có vẻ không hợp ý cô cho lắm.