Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 97: Một mình độc chiến




Hà Tĩnh Hy ngồi trên ghế tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng, đây chính là giây phút hả hê nhất cuộc đời của ả.

Ả mất tất cả chỉ vì cuộc chiến với Hy Văn, ả bị sa cơ xuống vũng bùn của cuộc đời thì phải kéo Bạch Hy Văn xuống cùng, nhất định Hy Văn không thể hạnh phúc dù chỉ là một ngày.

Cái gì Hà Tĩnh Hy không thể có, Bạch Hy Văn càng không thể!

Hai kẻ đứng canh cửa, còn lại xông đến kéo váy Hy Văn lên để thực hiện hành vi thú tính.

Giây phút chiếc quần lót của cô bị kéo xuống, Hy Văn nhìn thấy bên thắt lưng của tên lính có một con dao, cô vội chụp lấy rất nhanh vội kê con dao ngay vào cổ mình, lưỡi dao sắt bén cứa vào da thịt chảy máu nhỏ xuống chạy dọc theo lưỡi dao

Hà Tĩnh Hy la lên

“ Dừng lại!”

Ngay lập tức hai tên lính vội vàng ngừng tay, đứng ra hai bên chờ lệnh.

Hà Tĩnh Hy không chút đề phòng tiến đến muốn giằng con dao ra, ả lo sợ nếu Bạch Hy Văn ngu dại mà tự sát thì cái mạng của ả cũng không còn.

Hà Tĩnh Hy chỉ còn cách Bạch Hy Văn vài bước chân, ả run run cất giọng

“ Mày không muốn chờ anh ta đến sao? Sắp rồi! Bỏ dao xuống đi!”

Bạch Hy Văn cười trào phúng nhìn Tĩnh Hy, bằng âm điệu yếu ớt nhẹ tênh tựa như hoa bồ công anh trong gió.

“ Bọn chúng mày muốn dùng tao để giết anh ấy ư? Nằm mơ đi! Trước khi anh ấy đến tao sẽ chết... Trước sau gì tao cũng chết, nên tốt nhất bây giờ tự quyên sinh để bảo vệ anh ấy...”

Nói rồi...



Cô ấn mạnh dao hơn,

Hà Tĩnh Hy ấy thế mà đã thật sự bị dọa, ả đã bị mắc lừa.

Bạch Hy Văn dùng hết sức lực còn lại, vùng dậy kéo Hà Tĩnh Hy về phía mình, sau đó thuận thế đứng dậy nhanh chóng kê con dao vào cổ ả ta.

“ Tất cả lùi lại, lùi lại hết cho tao. Nếu không tao sẽ cùng chết với cô ta!” Âm điệu của cô nhẹ tênh, không còn chút hi vọng sống sót.

Trước kia, vì đề phòng cô gặp nguy hiểm, Hà Hiểu Minh đã dạy cô một vài động tác khóa chặt đối phương phía đối diện.

Cô không ngờ có một ngày cô lại sử dụng chính chiêu này trên người Hà Tĩnh Hy.

Không khí căn phòng nóng như lò luyện đan, vì giây phút nghẹt thở đang diễn ra.

Bạch Hy Văn cùng Hà Tĩnh Hy bước lùi về phía sau, bước dần lên ra tầng thượng.

Cô đang đứng trên khu vực cao nhất của nhà máy, từ sau vụ cháy năm đó Hy Văn đã bị hội chứng sợ độ cao, cô không bao giờ dám đi thang máy lên tầng cao, thậm chí không bao giờ đứng nhìn lênnhững tòa nhà.

Nên giờ phút này cô căng thẳng cực độ, nhìn ra phía sau một lần nữa, như thể đã quyết tâm thực hiện một ý nghĩ táo bạo.

Bốn tên lính đánh thuê vẫn từ từ áp sát, quyết tâm tìm cơ hội khống chế cô.

Cô thì thầm vào tai Hà Tĩnh Hy, giọng nói an tĩnh đến đáng sợ,

“ Hà Tĩnh Hy, tôi bị ung thư não giai đoạn cuối rồi, cũng không sống được bao lâu nữa. Tôi gắng gượng đến ngày hôm nay là vì anh ấy. Nhưng nếu các người đã âm mưu dùng tôi hại Hiểu Minh. Thì... hôm nay chúng ta cùng chết, đường xuống âm phủ không cô đơn, tôi phải tận mắt chứng kiến chị bị quỷ sai trừng phạt vì những tội ác của mình.”

Cô vừa cười vừa khóc như một kẻ điên mất lý trí.

“ Chị gái! Chị sẵn sàng chưa! Tôi đưa chị đi gặp cha, người cha bị chính chị giết chết.”



Hà Tĩnh Hy cảm nhận được khí tức âm lạnh truyền đến đỉnh đầu, ả biết Bạch Hy Văn vì Hà Hiểu Minh sẽ thật sự hy sinh bản thân.

Hy Văn vốn là người trọng tình cảm như vậy, chắc chắn cô sẽ không do dự mà nhảy xuống.

Ả cố gắng kéo dài thời gian

“ Thật ra mày không phải con gái của Bạch Chính Đình, tao cũng vậy...”

Hy Văn bàng hoàng nghe lời nói ra thì có chút buông lỏng đề phòng.

Ngay lúc đó, phía dưới có rất tiếng súng nổ vang lên, Hy Văn lơ là nhìn ngược lại hướng phía dưới để tìm kiếm Hiểu Minh, cô biết anh đang đến cứu cô, thì bị một tên lính tóm được.

Cô lại rơi vào tình thế bị uy hiếp.

...

Cùng thời điểm đó, Hà Hiểu Minh một thân tiến thẳng vào căn cứ của Volkov . Anh âm thầm hạ được hơn mười mấy tên lính đánh thuê ở vòng ngoài, rồi nhẹ nhàng bước vào bên trong,.

Volkov vẫn còn rất nhiều tay chân đang canh gác xung quanh, anh phải nhanh chóng chạy thẳng lên trên tầng tìm kiếm Hy Văn.

Hắn biết Hà Hiểu Minh đã đến từ lâu, liền rút súng nã liên tục vào phía anh, bằng thủ pháp nhanh nhẹn đã tôi luyện qua nhiều năm, Hà Hiểu Minh lộn người né tránh ẩn nấp vào một thùng chứa nguyên liệu.

Anh đáp trả lại một vài đường đạn, nhưng không trúng mục tiêu.

Volkov vội chạy lên tầng thượng nơi giam giữ Bạch Hy Văn, muốn dùng cô làm lá chắn cuối cùng cho mình.

Hà Hiểu Minh nhanh chóng áp sát, tấn công trực diện từ phía sau, trên chiếc cầu thang kim loại phát ra âm thanh va đập mạnh của da thịt con người.