Hắn hiện tại đã hiểu sâu sắc câu nói hung thú cực kì cực kì nguy hiểm. Đây chỉ là một con hung thú cấp thấp, chưa tính đến hắn hiện tại chỉ có 10% năng lượng tối, cho dù hắn là học sinh trạng thái khí, đánh nhau với hung thú này, chỉ cần sơ ý một chút, liền có khả năng phải bỏ mạng.
Thảo nào nhà trường không khuyến khích học sinh ra đây!
“Trở về?”
Giang Hà do dự một chút nhưng rất nhanh trở nên kiên định.
Người khác có quyền thoải mái nhưng hắn thì không. Hắn so với học sinh khác bị chậm hai năm, muốn đuổi kịp bọn họ, săn giết hung thú là cách duy nhất! Nếu hắn đã có thể xử lý con chuột đầu tiên, lại không có vấn đề gì mà không thể tiêu diệt con thứ hai! Bằng cách tổng kết kinh nghiệm qua từng trận đấu, dựa vào đó mới có thể trở nên mạnh hơn.
Khi đang tổng kết lại chiến lợi phẩm thu được, Giang Hà bỗng nhiên cảm thấy mặt đất khẽ run.
Lại nữa?
Giang Hà giật mình.
Thể lực hiện tại của hắn không đủ, nếu có thêm con chuột đến nữa chỉ có đường chịu chết. Không một chút do dự, Giang Hà nhanh chóng lui ra sau, rời khỏi chỗ đó.
Khi rời đi Giang Hà theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái, lập tức hồn phi phách tán!
Một thân hình to như cái thùng bỗng nhiên xuất hiện từ mặt đất, há to cái miệng đầy máu nuốt chửng con chuột hồi nãy hắn giết, sau đó thản nhiên trở lại lòng đất.
Đó là một con rắn biến dị cực kỳ đáng sợ!
Sau lưng Giang Hà đổ mồ hôi lạnh.
Cái chỗ đó…có một cái hố rộng tầm nửa mét, ban đầu Giang Hà cũng không có để ý, tưởng vùng ngoại thành có vài cái hố là bình thường, không ngờ…
Giang Hà nghĩ lại mà thấy sợ.
Xem ra muốn yên ổn săn giết hung thú, không chỉ chú ý đến mỗi hung thú, mà còn phải chú ý hoàn cảnh xung quanh, đặc biệt là mấy cái hố trên mặt đất, tuyệt đối không được tới gần!
“Là do máu của thú chuột đen kích thích?”
Giang Hà như đang suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, Giang Hà lại tìm được một con chuột đen.
“Phụt.”
Giang Hà gian nan tìm được cơ hội, một dao là chết, hung thú lập tức bị đánh ngã.
“Ong.”
0.2% năng lượng tối vào tay!
Con chuột đen tử vong, Giang Hà nhanh chóng lùi về sau chờ đợi. Quả nhiên sau một lát, một cái đầu chuột khổng lồ xuất hiện, điều đáng sợ là con chuột này lại đi bằng hai chân! Con hung thú nhìn xung quanh, không phát hiện kẻ thù, liền nhanh chóng kéo thi thể chuột đen thú đi.
Rít một tiếng nó biến mất không dấu vết.
Giang Hà xem trợn mắt há hốc mồm.
Ban đầu hắn cho rằng sẽ xuất hiện một con rắn biến dị, nhưng vừa rồi…
“Thú da vàng, con chồn bị biến dị!”
Giang Hà đột nhiên hiểu ra.
Lúc trước hắn có xem qua tài liệu chỗ này, chỉ có loài này là giống với mô tả. Khả năng chiến đấu của con hung thú này không chỉ không tầm thường, mà còn cực kỳ gian xảo, thích nhất là nhặt của hời!
Một loại hung thú vô cùng đáng sợ.
Sự cẩn thận trong lòng Giang Hà lại tăng thêm một bậc. Vốn tưởng rằng săn giết hung thú đã là nguy hiểm nhất, nhưng giờ mới thấy, làm sao toàn vẹn trở về mới quan trọng nhất!
Chỗ ngoại thành này quả thật không phải nơi cho người ở nha.
Thời gian trôi.
Cả một ngày, Giang Hà đều ở đây để săn giết thú chuột đen.
Mặc kệ hắn cẩn thận ra sao, nhưng vẫn như cũ bị con thú da vàng phát hiện, đuổi giết hắn chừng một km, suýt chút nữa là không thể chạy trốn. Từ lúc đó Giang Hà lại càng cẩn thận hơn. Cũng may tuy rằng săn giết hung thú nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng cực kỳ phong phú, năng lượng tối tăng 3%, tổng năng lượng đạt tới 13%!
Càng nguy hiểm bao nhiêu, càng nhận được ích lợi nhiều bấy nhiêu!
Giang Hà vô cùng hài lòng, nếu một ngày được 3%, vậy sau một tháng là có thể đạt đến 100% trạng thái phóng xạ thái rồi? Tốc độ tu luyện như vậy đủ để vượt qua người khác.
Sắc trời chuyển tối, Giang Hà chuẩn bị trở về.
Vào buổi tối tầm nhìn của người thường sẽ bị hạn chế, đồng thời các chức năng cơ thể cũng bị suy giảm. Ngược lại nhiều loài hung thú sau khi biến dị có thể nhìn xuyên màn đêm, thậm chí thực lực càng tăng mạnh. Bên này giảm bên kia tăng, ban đêm mà ra ngoài thì tỷ lệ tử vong cực kì cao, Giang Hà lại không muốn ở lại đây chờ chết.
Đường trở về thông thoáng hơn, gặp mấy con hung thú, Giang Hà đều cẩn thận mà tránh đi.
Chẳng qua, mới rời khỏi khu vực hung thú nguy hiểm vừa tiến vào khu vực ngoài rìa, Giang Hà lại thoáng nghe được một tiếng kêu khẽ.
“Cứu mạng.”
Có người!
Trong lòng của Giang Hà khẽ động.
Nhìn từ xa, thấy một cô gái nhỏ mang đồng phục học sinh đang chạy về phía này, đằng sau là một con chuột đen đang đuổi theo, sắp khóc đến nơi. Rõ ràng đây là một học sinh không hề có kinh nghiệm, lần đầu ra ngoài mà gặp phải hung thú, đa số đều có phản ứng như vậy.
“Đại ca, cứu cứu ta.”
Cô gái chú ý tới Giang Hà.
Là đồng phục của trường cấp ba.
Giang Hà nhìn lướt qua, thấy không còn con hung thú nào khác, mới trầm giọng nói: “Mau lại đây.”
“Đa tạ.”
Cô gái kích động chạy tới.
Giang Hà yên tại chỗ, chờ khi chuột đen định tập kích cô gái kia hắn liền lao đến, dao găm đâm thẳng vào bụng con chuột đen một dao giết chết nó! Cả một ngày giết đám chuột này, tiến bộ lớn nhất của Giang Hà là tâm lý cùng kĩ thuật, không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, hắn đã có thể bình tĩnh đối phó với nó.