Chương 100: Thiên Không Dực
Vô Hải vội vàng thu Đinh Ba lại để đỡ lại cú đá của Trí Hoàng. Cậu bị hắn một đạp, đạp tung lên trời, bay lên khoảng hai mươi mét gì đấy rồi mới ngã rầm xuống đất.
"Khục..." Vô Hải ho khạn do cú đạp mạnh mẽ đã tác động đến cậu không nhỏ một tý nào.
Vô Hải từ từ đứng dậy sau đấy nhìn Trí Hòang vừa mới bay lên còn đang lơ lửng trên bầu trời.
"Quả nhiên, để cho Vô Thiên đánh nhau với tên này là lựa chọn đúng đắn nhất. Nếu không thì mình cũng chả biết phải làm sao nữa rồi, bay nhảy lung tung trên trời, nhìn chướng mắt c·hết đi được..." Chí Duy thì thầm trong đầu rồi quay sang hỏi Vô Hải.
"Êh! Có sao không?"
"Không, b·ị t·hương một chút mà thôi." Vô Hải lắc đầu đáp.
Mà lúc này, Trí Hoàng ở trên bầu trời đột nhiên có động tĩnh. Hắn dang hai,cánh,của mình ra hết cỡ trôngn hư đang gồng lên để chuẩn bị tung ra chiêu thức nào đấy.
Đôi cánh dơi máu sau lưng của hằn bổng dưng run lên một cái, vô số tia máu ngưng tụ lại.
"Hà hà, ăn đi này."
Sau khi lẩm bẩm trong miệng xong, hắn liền vung cánh một phát thật mạnh! Phòng toàn bộ những tia máu mà hắn ngưng tụ về phía Vô Hải cũng Chí Duy.
Những tia máu nọ dày như nón tay và dài như một cây qua, chúng sắc nhọn như những cây kim cở bị mà ta dùng để đan len, với tốc độ cực cao. Chúng phóng thẳng về phía của hai người Vô Hải, như muốn biến họ thành mấy con nhím vậy.
Vô Hải 'chậc' trong miệng một cái, chuẩn bị vung đinh bay. Thì bất ngờ, Vô Thiên lao đến, đôi cánh của tung ra, vô số lông vũ trên đôi cánh tuyệt đẹp nó bổng dưng phát sáng.
Thiên Không Dực - Bách Bạch Vũ!
Vô Thiên vung cánh thật mạnh, đập mạnh một cái phóng hàng loạt những lông vũ phát sáng về phía những cái kim máu của Trí Hoàng, chặn đứng làn sóng kim máu ấy lại.
Hàng chục, thậm chí là hàng trăm kim máu bay ra, hoàn toàn lấn áp Vô Thiên về cả số lương lẫn chất lượng
Khi chiêu thức của Vô Thiên kết thúc, đống kim máu đấy vẫn còn cả đống và đang tiếp tục lao tới.
"Tránh Ra!"
Vô Hải đá Vô Thiên sang một bên rồi gồng sức, vung mạnh Đinh Ba của mình một phát. Vụt bay những cây kim máu đang lao tới cậu ta đi, chỉ còn lại kẻ tẻ vài chục cây kim máu khác thì cậu liền để Hải Kỷ gọi ra hai cái xúc tua nươc để chặn hết lại.
Hàng chục cây kim máu nọ đâm sâu vào hai cái xúc tua nước sau đó liền dừng hẳn lại.
Hải Kỳ vung mạnh hai cái xúc tua, bắn ngược hàng chục cây kim máu đấy lại về phía Trí Hoàng.
Trí Hoàng chỉ đơn giản là vỗ đôi cánh, che chắn bản thân mình lại, để hàng chục cây kim máu đâm vào đôi cánh dơi. Đám kim máu thậm chí còn không thể làm trầy cánh dơi của Trí Hoàng mà chỉ có thể hóa thành một đống chất lỏng, rơi xuống mặt đất rồi bốc hơi mà thôi.
Trí Hoàng tỏa đôi cánh ra, từ trên trời lơ lửng ở gần mặt đất sau hắn liền đạp vào mặt đất, bất tốc lao thẳng về phía ba người Vô Hải.
Vô Hải vung Đinh Ba, đập thẳng về phía Trí Hoàng thì bị hắn nhẹ nhàng nghiêng sang né tránh, sau đấy xoay đấy hắn xoay người tung một cươc vào giữa bung Vô Hải, đá bay cậu ra xa, may thay cậu đã kịp nâng Đinh Ba lên, đỡ được phần nào lực lượng.
Vô Thiên từ đằng sau lao lên, tung một cú đá vào giữa mặt Trí Hoàng, cú đá rấy nhanh hắn không thể tránh, nhưng đỡ thì được.
Trí Hoàng nâng tay lên đỡ một cước của Vô Thiên, sau đấy nắm tay, vung mạnh một vào ngay mặt cậu. Vô Thiên vội nâng tay lên đỡ nhưng cũng bị cú đấm mạnh mẽ của hắn ta đấm bay ra ngoài.
Chí Duy đã cầm súng nhắm thẳng từ lâu, bắn ra vài viên đạn một đường lao thẳng vào hai con ngươi của Trí Hoàng.
Tầm nhìn của Trí Hoàng nhanh chóng bị hai viên đạn ấy che lấp, nó cắm thẳng vào mắt hắn rồi bị két ngay đấy luôn.
Trí Hoàng cắn răng đạp vào mạnh đất rồi đập vẩy đôi cánh của hắn mả bay lên không trung dừng ngay trên đấy.
Chưa đầy nửa giây, hai viên đạn đã bị đẩy ra ngoài rồi rời xuống mặt đất, hai mắt của hắn cũng hoàn toàn hồi phục trở lại.
"Chậc ngươi là cái mẹ gì vậy? John Wich à?" Trí Hoàng bay lơ lửng ở trên không, bổn dưng hắn đập cánh bay thẳng lên bên trên, né được phát đá bay thẳng như đạn của Vô Thiên.
Bổng dưng, Vô Hải không biết tại sai tự dưng lại lần nữa xuất hiện ngay sau lưng Trí Hoàng. Trí Hoàng giật mình, vội quay người lại để đỡ đòn nhưng lại không kịp và bị cậu vung Đinh Ba đánh bay xuống mặt đất
Trí Hoàng bị đập cho bay thẳng xuống dưới, nhưng ngay trước khi hắn kịp đâm xuống đất, thì bổng dưng đôi cánh của hắn bật một phát khiến hắn dừng lại giữa không trung với hai tay còn đang đan chéo lại với nhau. Một trong số chúng còn hơi cong lại một chút.
Hắn ta từ từ lơ lửng dậy, lao lên t·ấn c·ông Vô Hải còn đang lơ lửng giữa không trung và rơi xuống vì không có điểm tựa, môt tình thế hoàn hảo để t·ấn c·ông và hiển nhiên là Vô Hải sẽ không thể mà phản đòn lại rồi.
Bổng dưng, ngay khi hắn đang lao đến chỗ của Vô Hải thì Vô Thiên không biết từ đâu chui ra xuất hiện ngay tại bên cạnh của hắn.
"Cái...?!" Con ngươi của hắn từ từ di chuyển sang nhìn Vô Thiên đang ở bên cạnh mình. Hai đôi cái của cậu đang phát lên ánh sáng kỳ lạ, nó phát ra thứ trông như từng làn sóng nhỏ lan đến đằng trước rồi từ từ thu nhỏ lại rồi ngưng tụ lại thành một quả cầu ánh sáng ở ngay hai lòng bàn tay của cậu.
Thiên Không Dực - Diệt Ám Thiên Quang Pháo!
Đùng!! Quả cầu ánh sáng đấy bùng nổ! Một phát pháo ánh sáng liền phóng thẳng về phía của Trí Hoàng bao trùm hoàn toàn cơ thể của hắn lại, chỉ mất chưa tới ba giây phát pháo ánh sáng ấy đã phóng thằng tới tầng mây ở trên trời, xuyên thủng nó và đục ra nguyên một lỗ ở trên đấy.