“Anh có rõ người đang không biết sống chết nằm dưới chân anh là ai không?”
“Đó là bạn của anh đó! Một người bạn từng rất thân!”
“Anh nỡ sao?”
Khóe môi cong lên, Bạch Nhược Quân nhàn nhã ngã lưng ra sofa như có như không lên tiếng: “Có gì mà không nỡ?”
Mi mắt khẽ chớp, đầu nghiêng nhẹ như sợ rằng mình nghe nhầm Tống Mạn An hỏi lại lần nữa: “Bạch Nhược Quân anh có biết bản thân mình đang nói gì không?”
“Đầu óc tôi rất tỉnh táo cô có thể an tâm!” Vừa nói Bạch Nhược Quân liền phất tay ra lệnh cho người của mình lôi Ninh Lâm ngồi lên.
Nhìn Ninh Lâm đối diện mình mặt mày không còn chút khí sắc, Tống Mạn An liên tục cựa quậy muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Nhược Quân nhưng rồi lần nữa lại bị anh không chế: “Cô có muốn biết tối qua nó đã làm loạn thế nào ở đây không?”
Tống Mạn An không hiểu liền cau mày, cô nhìn sang Bạch Nhược Quân nước mắt ngắn bước mắt dài lo cho Ninh Lâm: “Tôi không muốn biết.... Anh có thể đưa anh ấy đi bệnh viện được không? Cứ như thế này anh ấy sẽ chết mất!” Tống Mạn An nói với Bạch Nhược Quân nhưng rồi đôi mắt của cô vẫn luôn dõi xuống chỗ của Ninh Lâm mà cầu xin.
Bạch Nhược Quân nhìn Tống Mạn An lo cho Ninh Lâm xoắn hết cả lên như vậy mà cũng liền cảm thấy phiền ở trong lòng, cảnh tượng này anh không mong muốn nhìn thấy chút nào.
Tống Mạn An thành công khơi dậy cơn điên trong người của Bạch Nhược Quân.
Hất mạnh Tống Mạn An ra, trực tiếp đứng lên, Bạch Nhược Quân đi đến chỗ của Ninh Lâm, ngồi xổm xuống sàn nhà anh đưa tay nâng nhẹ cằm của Ninh Lâm, Ninh Lâm bấy giờ chính là không đủ tỉnh táo, nửa tỉnh nửa mơ, mắt nhắm mắt mở Ninh Lâm loáng thoáng nhìn thấy hình bóng của Tống Mạn An mà cố dùng chút sức còn lại nắn nót từng chữ tạo ra một cái tên: “Tống Mạn An!”
Tống Mạn An ngồi ở trên sofa nghe thấy Ninh Lâm gọi tên mình liền muốn nhào đến chỗ của anh, nhưng rồi chân tay không được lành lặn thoải mái, cô đứng lên không nổi, nhưng rồi ý chí trong cô quá lớn, Tống Mạn An cuối cùng cũng không còn màng đến thân thể mình thêm được nữa mà trong tức khắc đã lao ầm xuống sàn nhà dùng sức bò đến chỗ của Ninh Lâm.
Tiếng động do Tống Mạn An lao xuống liền thu hút Bạch Nhược Quân, lời còn chưa kịp nói anh đã xoay sang nhìn cô cau mày lớn tiếng: “Cô điên sao?”
Tay hất mạnh cằm Ninh Lâm, Bạch Nhược Quân đứng lên đi đến chỗ của Tống Mạn An khom người dùng sức muốn kéo cô lên nhưng rồi lại bị Tống Mạn An khăn khăn không chịu vẫy vùng muốn thoát khỏi, cánh tay vươn dài đến chỗ của Ninh Lâm, Tống Mạn An không kìm chế được mình mà thét lên đầy oán than: “Thả tôi ra.... Bạch Nhược Quân anh thật nhẫn tâm....”
“Đứng lên...” Bạch Nhược Quân bỏ qua lời của Tống Mạn An liền dùng lực ôm lấy người cô muốn đỡ cô đứng lên nhưng rồi lần nữa lại bị Tống Mạn An phản kháng giãy nảy không ngừng.
“Tôi bảo cô đứng lên có nghe không hả?” Bạch Nhược Quân trước sự chống đối của Tống Mạn An liền mất dần kiên nhẫn mà bóp chặt lấy cằm cô đay nghiến.
Tống Mạn An bị lực tay của Bạch Nhược Quân xiết chặt cho đến đau, nước mắt bị chèn ép mà chảy ra ngày càng một nhiều thêm, Tống Mạn An dưới sự khống chế của Bạch Nhược Quân khó khăn mà nắn nót từng chữ một: “Anh đừng đụng vào người tôi.... Thả tôi ra tôi muốn đưa Lâm Lâm đến bệnh viện.... Anh ấy sẽ chết mất... Anh mau thả tôi ra đi.... Nếu không sẽ trễ đó.... Đi mà!”
Giọng điệu ngày càng nhỏ dần, Tống Mạn An dần dần cạn kiệt nguồn dưỡng khí dưới lòng bàn tay không chút nương tình của Bạch Nhược Quân, cô cố xuống giọng muốn được đem Ninh Lâm vào bệnh viện.