Bạch Nhược Quân đứng ở cửa cuối cùng cũng thấy trợ lý Hồng cùng một người đàn ông cũng khá lớn tuổi đi vào, Bạch Nhược Quân liền lịch sự cúi nhẹ người bắt tay ông ta: “Chào ông!”
Vị bác sĩ cũng rất lịch sự bắt tay gật đầu đáp trả Bạch Nhược Quân, rồi đi cùng anh lên phòng của Tống Mạn An, vừa đi ông ta vừa lên tiếng: “Tôi nghẹ trợ lý của cậu nói vợ cậu đã ở trong tình trạng này lâu rồi nhưng không điều trị mà lại tự ý sử dụng thuốc sao?”
“Thú thật tôi chỉ mới biết bệnh tình của cô ấy gần đây thôi! Đúng là cô ấy hay tự ý dùng thuốc, tình trạng cũng đến mức nghĩ quẩn! Cho nên tôi mới tìm đến ông nhờ giúp đỡ..... Sau này bệnh tình của cô ấy đều nhờ cả vào ông rồi!” Bạch Nhược Quân vừa nói tay vừa mở cửa phòng.
Nhưng anh lại không ngờ Tống Mạn An không có trong phòng, Bạch Nhược Quân nhớ rõ khi nảy anh còn đem cô đặt trên giường, tự tay đắp chăn cho cô ấy vậy mà giờ không thấy cô liền cau mày, nhìn sang vị bác sĩ mà nói: “Ông chờ tôi một chút!”
Nói rồi Bạch Nhược Quân để vị bác sĩ đứng ngoài cửa, mình thì đi thẳng vào trong xem xem Tống Mạn An đang ở đâu, nhìn ra ban công thì không có, nhà vệ sinh cũng chẳng có nốt, tay chống ngang hông Bạch Nhược Quân cau mày đứng nhìn tấm chăn bị xáo trộn, quần áo trong tủ thì lộ xộn bộ rơi bộ rớt.
Xem ra Tống Mạn An trốn rồi!
Bạch Nhược Quân anh mới chỉ về phòng được một lúc cô làm sao có thể trốn đi một cách nhanh đến như thế được chứ?
“Quản gia đâu?” Bạch Nhược Quân như tức điên lên tay đấm mạnh vào tường, đôi mắt đã đỏ au anh xoay người bỏ qua luôn sự có mặt của vị bác sĩ mà lớn tiếng gọi người làm trong nhà.
Từ dưới nhà quản gia đang lo việc trong bếp nghe Bạch Nhược Quân lớn tiếng gọi mình mà bỏ luôn công việc mà co chân co cẳng vội vàng chạy lên: “Thiếu gia gọi tôi!”
“Tống Mạn An đi đâu rồi!”
Bạch Nhược Quân dứt lời quản gia theo phản xạ tự nhiên mà nhìn lại xung quanh căn phòng của Tống Mạn An một lượt mà lấp bấp: “Thiếu phu nhân, tôi...!”
Mi mắt khẽ chớp, mày cau lại Bạch Nhược Quân lớn tiếng: “Trong nhà có bao nhiêu người, đến việc Tống Mạn An đi đâu cũng không biết là sao? Các người nghỉ việc hết đi được rồi đó!”
“Thiếu gia, trước nay ở đây không có lệnh cấm thiếu phu nhân, cho nên chúng tôi....!” Quản gia cúi đầu muốn giải thích, nhưng rồi nhận lại chỉ là ánh mắt đầy đay nghiến của Bạch Nhược Quân nên cũng chỉ đành im lặng.
“Đi làm việc đi!” Bạch Nhược Quân nhận thấy lời của quản gia có phần đúng nên cũng không trút hết lên đầu của bà ta nữa.
Lòng ngực liên tục phập phồng, sau khi quản gia lui xuống làm việc, Bạch Nhược Quân liền ghìm lại tức tối nơi lòng ngực, xoay qua nói với bác sĩ vẫn còn đang lặng người đứng đó: “Hôm nay phiền ông đến đây rồi, phí đi lại tôi sẽ bảo người gửi lại ông sau!”
Vị bác sĩ cũng chẳng nói gì mà liền gật đầu xoay người quay về, trợ lý Hồng vẫn còn đang ngồi trong xe giải quyết ít việc ở Bạch Thị cho xong, anh thấy bác sĩ cùng Bạch Nhược Quân đi xuống thì khó hiểu, nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu, trợ lý Hồng mở cửa xe đi xuống, chạy sang chỗ hai người họ đang đứng: “Chủ tịch nhanh vậy đã xong rồi sao?”
“Ông lên xe trước đi được không? Tôi có vài lời muốn nói riêng với trợ lý của mình!” Bạch Nhược Quân cố ý đuổi khéo vị bác sĩ, ông ta cũng rất biết điều mà mở cửa xe chui hẳn vào trong đóng kín cửa.
Thu hồi ánh mắt, Bạch Nhược Quân quay sang trợ lý Hồng dặn dò: “Cậu điều người đi tìm Mạn An về đây cho tôi! Càng nhiều người, thông tin càng nhanh càng tốt!”