Bạch Nhược Quân nhìn cô gật nhẹ đầu xác định lại lần nữa!
Lý Thư Ái trầm ngâm mà nhìn xuống tấm ảnh thêm một lần nữa, quả thực hai năm trước cô ta gặp tai nạn may mắn thoát chết được một gia đình khá giả cứu giúp nhưng không may lại mất sạch toàn bộ kí ức trước đó, cô chỉ nghe ba mẹ nuôi bảo rằng cô gặp tai nạn xe mà thôi.
Hôm nay, đến đây lấy thuốc bổ cho mẹ nuôi không ngờ lại vô tình đi ngang qua nơi đây nhìn thấy Bạch Nhược Quân đang tức tối một mình thì liều một phen đến xem xem anh có sao không? Có cần giúp đỡ gì khôngt? Thì ngờ đâu lại gặp phải người quen lúc còn chưa mất trí nhớ!
Có lẽ là trái đất này thật sự tròn!
Năm đó tai nạn xảy ra, chiếc xe của Lý Vy không may lại trượt bánh mà lao xuống sườn núi, sau gần một tháng nổ lực tìm kiếm vẫn không hề tìm thấy tung tích của Lý Vy ở đâu đến xác cũng không thấy, khi mà mọi thứ đều dần rơi vào tuyệt vọng bế tắt, đội cứu hộ đã dần bỏ cuộc thì bỗng có người dân gần mép bờ rừng nhìn thấy một cái xác đã thối rửa đang dần phân hủy, sau khi thực hiện các công tác nghiệp vụ nhưng lại không có kết quả, vì cái xác đã phân hủy dường như là toàn bộ, cuối phải đem mẫu răng đi xét nghiệm ADN, quả nhiên kết quả cho ra đích thị là Lý Vy, cảnh sát chính thức kết luận Lý Vy đã mất trong vụ tai nạn xe do mất lái trong tình trạng thời tiết xấu.
Tống Mạn An lúc đó cũng được tuyên trắng án, một phần tai nạn xảy ra là do sự cố ngoài ý muốn, đường trơn trượt nên hai chiếc xe đã mất lái va vào nhau, Tống Mạn An cũng không có động cơ gây án, một phần nữa là ba của cô đã đánh tiếng với một số nơi, cho nên Tống Mạn An cơ bản không bị khép tội.
Nhưng Bạch Nhược Quân thì không nghĩ vậy, anh vẫn một mực khăng khăng là cô cố ý đâm vào Lý Vy dàn dựng nên đây chỉ là một vị tai nạn do tình hình thời tiết bất khả kháng để chối tội.
Nếu như pháp luật đã không thể trừng trị cô thì hãy để anh thay pháp luật trừng trị cô, đòi lại công bằng cho người yêu anh đã vì cô mà chết oan.
Lợi dụng việc Tống Mạn An yêu mình nên Bạch Nhược Quân đã có thể dễ dàng dùng lời ngoan tiếng ngọt dụ dỗ cô để cô lấy anh rồi tiện bề đày đọa bắt cô phải trả giá cho những tội lỗi mà cô đã gây ra.
Hai năm qua Tống Mạn An cũng vì thế mà chẳng được ngày nào yên ổn với Bạch Nhược Quân, nếu không phải là lí do này thì cũng có đủ trăm lý do khác để dày xéo cô.
Hôm nay ở đây gặp lại Lý Vy nhưng dường như tất cả đã chẳng còn như xưa, Lý Vy bây giờ đến Bạch Nhược Quân cũng không nhớ. Chỉ vì suy nghĩ ích kỉ của Tống Mạn An mà khiến Lý Vy khổ sở biết bao nhiêu trong tình trạng sống nhưng chẳng biết chút gì về quá khứ đầy mù mịt của mình.
Chân tiến nhẹ một bước Bạch Nhược Quân kéo lấy cổ tay của Lý Thư Ái, không nén nổi xót thương trong lòng, chảy dài một giọt nước măt anh khẽ ôm lấy cô vào lòng mình vuốt nhẹ tấm lưng: “Vy Vy, có lẽ em không còn nhớ rõ anh là ai nữa rồi! Nhưng mà em có thể quay về bên anh không? Nhất định em sẽ từ từ nhớ lại cả thôi! Có được không em?”
Mặt dán chặt vào lòng ngực của Bạch Nhược Quân đến nổi không thể thở, Lý Thư Ái dụng tâm đẩy người của Bạch Nhược Quân ra khỏi người mình cúi nhẹ đầu: “Thật xin lỗi!”
“Cô gái trong hình tôi thừa nhận quả thực tôi và cô ấy hơi khá giống nhau nhưng chắc chắn tôi không phải là người anh cần tìm! Có lẽ anh nhầm lẫn gì rồi!”
Vừa nói Lý Thư Ái liền đưa lại tấm hình cho Bạch Nhược Quân chắc nịch: “Người giống người là chuyện hết sức bình thường không phải sao?”