“Còn cô.... Tôi có thể gọi cô là gì?”
Tống Mạn An ngồi trên giường lau xong nước mắt liền cuộn chặt mấy tờ khăn giấy định cầm trong tay chờ lát nữa tìm chỗ vứt thì không ngờ Đặng Trạch Minh lại chòm người lấy mấy tờ khăn giấy từ trong tay cô bỏ sang một bên: “Bẩn tay!”
“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô tên gì?” Thấy Tống Mạn An vẫn không có dấu hiệu muốn đáp lại lời mình Đặng Trạch Minh lần nữa kiên nhẫn mà nhắc lại.
“Tống Mạn An!” Trước lời chân thành hai lần của Đặng Trạch Minh cuối cùng Tống Mạn An cũng thỏa hiệp mà cho anh ta biết tên.
“Vậy tôi gọi cô là An An nhé?” Đặng Trạch Minh không ngại thân thiết ở cách gọi tên mà đưa ra ý kiến.
Thấy Tống Mạn An ngồi mãi trên giường vẫn không co lấy bất kì một động thái nào cho thấy cô có đồng ý hay không đồng ý, cho nên Đặng Trạch Minh liền xem như cô không nói gì thì đã ngầm đồng ý.
Thân thiết một chút! Đặng Trạch Minh rất vui!
Khóe môi đã cong lên nhưng rồi lại nhìn thấy Tống Mạn An vẫn ủ rũ ngồi trên giường, Đặng Trạch Minh liền thu hồi lại nụ cười sắp bung xõa của mình.
Đặng Trạch Minh nhìn thấy được Tống Mạn An đang rất kiệm lời với mình nên đã chủ động tiếp tục lên tiếng lân la hỏi thêm chút chuyện để xoa dịu bớt đi không khí cô quạnh, ủ dột hiện tại trong căn phòng: “An An, khi nảy cô có biết trời đã tối rồi không? Ở đây lại vắng vẻ sao nhà không về mà lại ở ngoài đường một mình như thế?”
Khi nghe Đặng Trạch Minh hỏi mình như thế thì Tống Mạn An cũng chẳng dại dột gì mà vạch áo cho người ta xem lưng, dù sao cũng chỉ là mới lần đầu gặp mặt, cô không muốn Đặng Trạch Minh biết quá nhiều về đời tư của mình mà tìm đại một lý do qua loa cho xong chuyện: “Tôi đi lạc...”
“Vậy sao không bắt xe mà về?” Đặng Trạch Minh chỉ nhìn qua một ánh mắt cũng có thể thấy được Tống Mạn An đang nói dối, nhưng rồi cuối cùng cũng không tố cáo mà lại còn nương theo cô.
“Không đem theo tiền!”
“Cô ngốc sao? Dưới bãi biển có nhiều người như thế sao không đến tìm họ nhờ sự giúp đỡ?”
“Tôi đói.... Có thể ăn không?” Chiếc bụng rỗng của Tống Mạn An bỗng dưng vừa vặn mà kêu lên liền cứu lấy cô thoát khỏi những câu hỏi bấy giờ của Đặng Trạch Minh.
Ý tứ của Tống Mạn An đã quá rõ ràng, Đặng Trạch Minh cũng chẳng hỏi nữa mà gật đầu: “Tất nhiên là được rồi.... Cô muốn ăn gì?”
“Tôi không có tiền để trả cho anh!”
Khóe môi cong lên tức cười, có cần phải thẳng thắng như thế không?
Nhưng mà thẳng thắng như thế Đặng Trạch Minh anh thích!
Chòm nhẹ người về phía trước, khóe môi thì cười, tay thì đưa lên Đặng Trạch Minh vừa định xoa nhẹ lấy đầu của Tống Mạn An, nhưng rồi ý định lại bị đánh gãy khi mà Tống Mạn An lại nghiêng đầu sang một bên mà né tránh, lòng bàn tay có phần hơi chơi vơi giữa không trung anh thu về, đan vào đầu ngón tay của bàn tay bên kia anh bảo: “Tôi có nói là mình cần tiền của cô sao?”
“Tôi không muốn mắc nợ người khác...”
“Một bữa ăn thôi cô có cần phải cảm thấy gánh nặng như thế không?” Nói rồi Đặng Trạch Minh liền kéo ghế đứng lên, bỏ lại Tống Mạn An ngồi trên giường không nói lời nào anh đã mở cửa đi ra khỏi phòng, đứng ở lang cang trước căn phòng vẫn còn đang mở cửa Đặng Trạch Minh lớn tiếng gọi giúp việc: “Dì Phương, nấu giúp tôi ít cháo đem lên phòng!”
Sau khi thấy bà Phương đã gật đầu, Đặng Trạch Minh mới đi vào lại bên trong căn phòng ngồi xuống vị trí cũ vẫn còn bắt gặp được ánh mắt của Tống Mạn An trên người mình, Đặng Trạch Minh liền cười: “Cô có muốn quay về không?”
Ý anh là nếu Tống Mạn An bây giờ muốn về anh sẽ liền ngay lập tức đưa về....
Nhưng rồi Tống Mạn An lại lắc đầu.
“Vậy tạm thời cô ở lại đây đi, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc!” Nói rồi Đặng Trạch Minh lại lần nữa kéo ghế đứng lên, nhưng mà lần này là anh thật sự xoay người rời đi, trước khi đi anh còn đứng ở cửa bồi thêm một câu: “Có làm có ăn, cô không còn cảm thấy mắc nợ nữa rồi chứ?”