Mi mắt khẽ chớp, Đặng Trạch Minh cong nhẹ khóe môi, nhìn vào sâu ánh mắt đợi chờ của Tống Mạn An mà tiếp tục: “Không có gì! Tôi chỉ muốn nói là cô ăn xong rồi thì nhớ đi ngủ đi đừng thức mà suy nghĩ nhưng chuyện đau lòng nữa!”
Lời của Đặng Trạch Minh có hơi lạ, anh bảo cô “đừng suy nghĩ những chuyện đau lòng?” Tống Mạn An chính là ngờ vực không hiểu, anh biết gì về cô rồi mà cho rằng cô đau lòng tủi khổ, nhưng cũng lười mở miệng hỏi lại mà nhẹ gật đầu.
Đặng Trạch Minh có phần hơi quyến luyến mà rời khỏi phòng của Tống Mạn An, chả là khi nảy trên xe lúc chạy về Đặng Trạch Minh anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi.
Nếu như thật sự Tống Mạn An mang thai nhưng nhà lại kiên quyết không muốn về, vậy chắc chắn là có chuyện, lại dáng vẻ của cô hết sức mệt mỏi, cả người đều trầm buồn, khi nảy anh về trời thì cũng đã gần sáng nhưng cô vẫn chưa ngủ, ai không có tâm tư mà lại thức đến giờ này đúng không?
Bỗng nhiên trong đầu của Đặng Trạch Minh lại nảy ra một ý tưởng táo bạo, nếu như Tống Mạn An thật sự mang thai, nhưng người đàn ông đó không chịu nhận, thì hãy để anh, anh nhất định sẽ thay phần của người đàn ông đó yêu thương cô, yêu thương đứa bé trong bụng cô, yêu thương như chính đứa con ruột của mình...
Nghĩ xong Đặng Trạch Minh liền phì cười, có nghĩ anh cũng chưa từng nghĩ đến cuộc đời mình sẽ vì một người phụ nữ chỉ mới vừa gặp mặt lần đầu mà đã tính luôn đến việc đổ vỏ cho người ta....
Bước chân chậm chạp, khuôn miệng vẫn cong cong nhẹ, nhìn Đặng Trạch Minh không có vẻ gì là khó chịu khi phải đổ vỏ cho người ta mà ngược lại còn khá vui vẻ đi dọc hành lang tính trở về thư phòng ngủ tạm.
Nhưng nào ngờ thư phòng còn chưa kịp về, người của Đặng Trạch Minh đã từ dưới nhà vội vả lớn tiếng: “Ông chủ, ông chủ có chuyện rồi....!”
Đặng Trạch Minh nhìn tên thuộc hạ của mình vừa chạy vừa kêu inh ỏi mà khó chịu ra mặt, anh nhìn sang cánh cửa phòng vẫn còn đang đóng kín lại sợ Tống Mạn An nghe thấy phiền lòng mà lườm tên thuộc hạ của mình một cái rõ sắc.
Vừa hay tên thuộc hạ của anh lúc này cũng đã chạy lên đến nơi, hơi thở vồ vập cậu ta cúi người: “Ông chủ....!”
“Nhỏ tiếng thôi!” Đặng Trạch Minh trầm giọng nhắc nhỡ tên thuộc hạ trước mặt mình.
Tên thuộc hạ cũng ý tứ được mà nhỏ giọng chỏ đủ để cả hai nghe thấy: “Ông chủ, lô hàng vừa mới cập bến, thuyền của chúng ta bất ngòe bị thủng đáy toàn bộ hàng trên truyền đã ướt hết rồi!”
“Chết tiệt!” Cả khuôn mặt đều hầm hầm đầy giận dữ, Đặng Trạch Minh gặng giọng mà thốt lên có phần hơi lớn tiếng.
Ngay lập tức biết mình đã lỡ lời lớn tiếng, Đặng Trạch Minh liền nhìn sang cánh cửa phòng Tống Mạn An, khi đã xác nhận không hề nghe thấy động tĩnh gì lại từ bên trong, thì anh mới thở phào một hơi mà điều chỉnh lại giọng điệu: “Là băng Thành Long?”
“Người của chúng ta báo về đúng là có phát hiện người của băng Thành Long quanh quẩn ở gần đó!”
“Tôi đi tìm chúng giải quyết, cậu cho người dọn dẹp trước khi trời sáng đi, nếu để cảnh sát sờ gáy cậu hiểu kết cục của chúng ta rồi đấy!” Nói rồi Đặng Trạch Minh liền nhanh chóng đến thư phòng từ trong ngăn tủ lôi ra một khẩu súng ngắn rồi lái xe rời đi.
.....
Trong thành phố, tại biệt thự Bạch gia, Bạch Nhược Quân từ chỗ của Lý Thư Ái cũng chịu trở về nhưng lại rất muộn, sau khi đem xe xuống gara đổ xong, anh liền lửng thửng đi thẳng lên phòng, vừa lên đến phòng đã cởi áo ngoài quăng lên sofa, nới lỏng cavat, anh ngã lưng xuống giường, cả người như được giải phóng mà nhẹ hẳn ra.
Bàn tay lớn xoa xoa nhẹ nhân trung bất chợt lòng lại nhớ đến Tống Mạn An, rõ ràng mới lúc chiều anh còn đi tìm cô, ấy vậy mà sự xuất hiện của Lý Thư Ái đã đánh tan đi tất cả...
Bạch Nhược Quân anh kiểu gì mà lại có thể quên bẫng đi luôn cả việc phảitìm Tống Mạn An về?
Ngay lập tức bật người ngồi dậy, Bạch NhượcQuân nhanh chân đi đến phòng của Tống Mạn An xem xem liệu cô có đi đâu đó rồi về hay không, nhưng rồi cánh cửa phòng vừa mở, không khí bên trong căn phòng lại làm cho người ta tăng thêm phần ảo não, tất cả đều trơ trọi, trống huơ trống hoác không một chút hơi người....