Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 65: Nặng tình cũ




Ngay lập tức Tống Mạn An liền cau mày, trong ánh mắt thoát chóc đã trở nên sợ hãi, cô ôm chặt lấy phần bụng của mình, không lẽ nhanh như vậy Bạch Nhược Quân đã tìm đến tận đây rồi sao?

Tống Mạn An cả người đã cứng đơ chẳng còn chút lý trí để suy xét, cả người run run nhẹ lập tức cô bám chặt lấy cánh tay của Đặng Trạch Minh lay lay nhẹ, anh chính là người duy nhất có thể giúp được cô ngay lúc này, nước mắt đã lưng tròng đến độ sắp rơi ra mà nài nỉ: “Anh giúp tôi có được không?”

Nhìn xuống cánh tay đang bị Tống Mạn An ôm chặt, cùng thái độ bất thường của cô, Đặng Trạch Minh cũng phần nào đó đoán ra được cục diện mà trầm tư: “Là ba của đứa bé trong bụng cô sao?”

Tống Mạn An theo lời của Đặng Trạch Minh mà lần nữa đưa tay ôm lấy chiếc bụng phẳng lì của mình, nước mắt đã thật sự rơi ra, cô nghĩ ngoài Bạch Nhược Quân ra thì chắc cũng chẳng ai tìm đến mình nên liền gật nhẹ đầu, đồng ý với lời của Đặng Trạch Minh.

“Cô nghĩ kĩ chưa? Đứa trẻ vốn dĩ vô tội nó cũng cần được có ba!” Đặng Trạch Minh kiên nhẫn mà nhắc nhở Tống Mạn An, anh không muốn cô phải hối hận.

Nhưng rồi Tống Mạn An vẫn một mực khăng khăng: “Xin anh!”

Đặng Trạch Minh nhìn thấy được quyết tâm đnag ánh lên trong đôi mắt của Lam Đình Niên mà cuối cùng cũng chịu khuất phục.

Bất giác lòng lại cảm giác lạ khi nhìn những giọt nước mắt của Tống Mạn An cứ thế cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống không ngừng, biết là bản thân đã bị từ chối rất nhiều lần khi cố gắng chạm vào Tống Mạn An, nhưng lần này Đặng Trạch Minh vẫn vậy trong vô thức mà đưa bàn tay của mình lên lau nhẹ đi hai hàng nước mắt của Tống Mạn An.

Lần này Tống Mạn An cũng đã chẳng đủ để tâm mà né tránh bàn tay của Đặng Trạch Minh nữa, cứ thế anh dịu dàng mà lau đi hết những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô nhẹ giọng: “An An, nín đi chỉ cần là điều cô muốn nhất định tôi sẽ gắng sức hoàn thành!”

“Bây giờ an tâm mà đứng lên quay về phòng đi, tôi đi giải quyết việc bên dưới cho cô, chịu không?” Đặng Trạch Minh thật dỗ Tống Mạn An như dỗ một đứa con nít, hết sức kiên nhẫn, vô cùng dịu dàng.

Tâm an được đôi chút nhưng rồi Tống Mạn An lại nhớ đến thân thế của Đặng Trạch Minh mà có phần hơi e ngại, có chút lo lắng cho người nào đó cô hạ giọng: “Có thể đừng động tay động chân với anh ấy được không?”

Mi tâm khẽ nhíu lại, Đặng Trạch Minh gượng cười, đến nói cũng chẳng biết phải nói ra lời nào cho phải.

Tuy không rõ sự tình bên trong mối quan hệ giữa người đàn ông đó và Tống Mạn An thế nào, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, con cũng đã mang trong mình nhưng đến nhà Tống Mạn An cũng chẳng mặn nồng mà quay về, thì Đặng Trạch Minh chín phần đoán chắc cũng phải là chuyện gì đó lớn lắm nên mới khiến cho Tống Mạn An quyết tâm dứt tình đến như vậy.

Nhưng rồi thì sao chứ?

Đến giây phút cuối cùng này, chẳng phải Tống Mạn An vẫn còn ngồi ở đây nặng tình lưu luyến mà không nỡ để người đàn ông khác ra tay với ba của con cô hay sao?

Thở dài một hơi thật nặng lòng, Đặng Trạch Minh xoa nhẹ lấy đầu của Tống Mạn An, anh gật nhẹ đầu mà thỏa hiệp: “Được rồi, tôi hứa sẽ không đụng đến anh ta!”

Nói rồi Đặng Trạch Minh liền đứng lên, mặc dù vết thương ở bụng vẫn đau nhứt không ngừng nhưng rồi anh lại gắng nhịn đi mà khom người đỡ lấy Tống Mạn An đứng lên: “Nào tôi đưa cô về phòng, sẵn tiện, tôi thay luôn cái áo!” Vừa nói Đặng Trạch Minh vừa hạ tầm mắt xuống bộ quần áo đã rách rưới nhuốm đầy màu máu của mình.