Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 68: Tâm ý ninh lâm bị người ta nhìn thấu




“Chỉ là xích mích mà thôi, em đừng nghĩ nữa!” Ninh Lâm vừa nói vừa dùng ánh mắt lãng tránh nhìn đi nơi khác, tay bưng chén trà lên, anh uống lấy một ngụm, đặt chén trà xuống anh lại nhớ đến việc lúc nảy mình vừa nghe thấy: “An An, em thật sự mang thai sao?”

Gật nhẹ đầu, Tống Mạn An theo thói quen mà đưa tay xuống ôm nhẹ lấy phần bụng của mình.

“Vậy em định giải quyết cái thai này như thế nào?”

Lời của Ninh Lâm vừa dứt khỏi đầu môi, mặt mũi Tống Mạn An đã tối sầm lại.

Ninh Lâm anh bảo giải quyết thế nào là giải quyết thế nào?

Tống Mạn An không hiểu: “Lâm Lâm lời của anh là có ý gì?”

Ninh Lâm đặt hẳn tiêu cự vào phần bụng của Tống Mạn An không chút lưỡng lự mà thẳng thắng: “An An, em không hiểu hay là đang cố tình không chịu hiểu?”

“Cái thai này nếu để Nhược Quân biết được em nghĩ nó sẽ có kết cục thế nào?”

“Huống hồ gì bây giờ sức khỏe của em không được tốt, cái thai này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến em, em có hiểu hay không?”

“Ninh Lâm ý anh bảo là em hãy bỏ cái thai này đi hay sao?” Trong lời nói có phần hơi run rẫy, Tống Mạn An khó chịu ra mặt mà đối diện với Ninh Lâm.

Mi mắt bỗng chơp nhẹ, Ninh Lâm lúng túng thu hồi ánh mắt, là do anh nóng nảy nói lời không thể kiểm xót: “An An, anh không phải có ý đó! Chỉ là anh sợ Nhược Quân....”

“Được rồi đừng nói nữa!” Bấy giờ Đặng Trạch Minh bỗng dưng lại lên tiếng cắt ngang đi cuộc trò chuyện của Ninh Lâm và Tống Mạn An.

Anh xoay sang nhẹ giọng bảo với Tống Mạn An mắt đã hoe hoe đỏ ngồi đó: “An An, cô lên phòng trước đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa! Tôi nói chuyện với cậu ấy một lúc!”

Đặng Trạch Minh chờ một chút nhưng vẫn không hề thấy dấu hiệu Tống Mạn An sẽ đứng lên mà cố ý nhắc lại thêm lần nữa: “An An ngoan lên phòng đi!”

“Con của cô tôi sẽ bảo vệ, tôi dùng tính mạng của mình ra để đảm bảo không ai có thể chạm vào nó đâu!”

“Ngoan nghe lời tôi đi lên phòng đi!” Nói với Tống Mạn An rồi Đặng Trạch Minh liền lớn tiếng gọi bà Phương: “Dì Phương, ra đưa An An lên phòng giúp tôi!”

Bà Phương từ nhà sau nghe tiếng gọi của Đặng Trạch Minh liền hối hả chạy lên phòng khách.

“Dì đưa An An lên phòng đi!”

Đặng Trạch Minh vừa dứt lời, bà Phương liền đi đến nhẹ đỡ người của Tống Mạn An lên, nhưng rồi cô lại có phần hơi miễn cưỡng không muốn đi cho lắm.

Thế nhưng đến cuối cùng lại dưới ánh mắt nhắc nhỡ của Đặng Trạch Minh mà cũng phải đành đứng lên, ngoan ngoãn để bà Phương đưa lên trên phòng.

Bấy giờ ở phòng khách chỉ còn lại mỗi mình Đặng Trạch Minh và Ninh Lâm đang đối diện nhau.

Đặng Trạch Minh tay rót chén trà đưa cho Ninh Lâm nhàn nhã mà lên tiếng: “Cậu yêu An An sao?”

Chén trà nóng trên tay Ninh Lâm đưa lên mà uống cạn, đặt lại chén trà lên bàn, mi mắt khẽ chớp muốn lãng tránh.

“Anh không muốn An An giữ lại cái thai trong bụng mình không phải là vì lo người đàn ông đó phát hiện ra, cũng chẳng phải là vì lo cho sức khỏe của cô ấy. Mà là vì anh không thể chấp nhận được người con gái mình yêu mang trong mình giọt máu của kẻ khác!”

“Tôi nói có đúng không hả anh Ninh?” Đặng Trạch Minh có hơi ngã người về phía sau, nho nhã mà đưa chén trà trên tay lên khóe môi nhấp lấy một ngụm nhỏ thưởng thức.

Như bị người ta nắm được thóp, mày của Ninh Lâm ngay lập tức liền chau lại, anh với tay bưng lên ấm trà mà rót đầy một chén, ánh mắt mang đầy sát khí, Ninh Lâm bưng chén trà nóng lên khóe môi mà không khỏi rời mắt khỏi Đặng Trạch Minh.

Đặt mạnh chén trà xuống bàn, Ninh Lâm đanh giọng lên tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi! Tất cả suy nghĩ của tôi đều là muốn tốt cho An An mà thôi!”