Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 88: Lòng vẫn có anh




Giật nảy người, Tống Mạn An tạm thời chẳng biết phải làm sao chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Bạch Nhược Quân một lúc lâu mới có thể bình ổn lại được bản thân, ngay lập tức sau đó cô liền chạy vào trong nhà, lớn tiếng gọi Đặng Trạch Minh nhờ giúp đỡ: “Minh Minh, giúp em...”

Đặng Trạch Minh nghe tiếng gọi có phần hơi hoảng loạn của Tống Mạn An thì ngay lập tức từ trong nhà vệ sinh chạy ra lo lắng hỏi: “An An có chuyện gì sao?”

Tống Mạn An nhìn thấy Đặng Trạch Minh thì ngay lập tức chạy lại bên anh ôm lấy cánh tay anh mà lay lay nhẹ: “Minh Minh, Nhược Quân anh ta ngất rồi, ngất ở trước nhà, anh giúp em đem anh ta đến bệnh viện đi có được không?”

“Được rồi em bình tĩnh đi, anh lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện cho em được không?” Tay vuốt dọc sống lưng trấn an Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh sau đó cũng nhanh chóng chạy ra ngoài đỡ Bạch Nhược Quân lên xe mà đến bệnh viện.

Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Tống Mạn An hết đi qua rồi lại đi lại với một tâm trạng hết sức bất an, hai bàn tay ghì chặt vào nhau liên tục mà chà xát không ngừng, Đặng Trạch Minh bấy giờ chỉ lặng người đứng yên ở một góc tường mà quan sát Tống Mạn An đến một lời cũng chẳng mở.

Vừa hay lúc này ánh đèn nơi phòng cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ từ bên trong mở cửa bước ra, Tống Mạn An ngay lập tức xoay người chạy đến trước mặt vị bác sĩ: “Bác sĩ cho hỏi anh ta có làm sao không?”

Từ tốn tháo chiếc khẩu trang trên mặt xuống, vị bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn Tống Mạn An thông báo: “Bệnh nhân tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sức khỏe có hơi suy kiệt, tạm thời người nhà cứ để bệnh nhân lại viện truyền dịch và chăm sóc sức khỏe vài ngày, sau khi hồi phục là có thể xuất viện được ngay!”

Nghe được tình hình sức khỏe của Bạch Nhược Quân không có gì quá nguy hiểm, tâm cũng liền nhẹ hẳn, Tống Mạn An như vừa trút bỏ đi được một gánh nặng lớn, thở phì một hơi đầy nhẹ nhõm, cô cúi người rối rít mang ơn: “Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!”

Sau khi vị bác sĩ rời đi, Bạch Nhược Quân được y tá đẩy từ trong phòng cấp cứu ra, nằm trên băng ca mi mắt vẫn khép chặt, tuy đã được bác sĩ chăm sóc qua nhưng Tống Mạn An vẫn có thể thấy được khuôn mặt của Bạch Nhược Quân vẫn chưa hết tím tái, thần sắc vẫn không khác lúc nảy là bao, lòng vì thế mà bỗng dưng lại tiếp tục lo lắng, ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi đến cả y tá đang đẩy băng ca: “Cô à! Cho tôi hỏi thật sự anh ta không bị làm sao chứ? Tôi thấy hình như....”

“Bệnh nhân cần quá trình để hồi phục, cô đừng quá lo lắng!” Nữ y tá như nhìn thấu được lời muốn hỏi của Tống Mạn An mà trấn an cô.

Sau khi y tá đẩy Bạch Nhược Quân về phòng bệnh để theo dõi tình hình, Tống Mạn An cũng lóc cóc theo sau đến tận phòng bệnh, cô đứng nhìn cho đến y tá sắp xếp lại mọi thứ xong xuôi rời đi thì mới bước đến bên cạnh giường bệnh của Bạch Nhược Quân chỉnh chỉnh lại tấm chăn trên người anh.

Có phần hơi trầm ngâm, Tống Mạn An nghĩ nghĩ gì đó rồi xoay sang nhìn Đặng Trạch Minh đang tựa lưng giữ im lặng ở ngoài cửa lên tiếng: “Minh Minh hay là anh về trước đi, em ở lại đây xem tình hình anh ta thế nào rồi về sau!”

Khóe môi cong lên một nụ cười thật tẻ nhạt, Đặng Trạch Minh cũng chẳng có ý sẽ ngăn cản Tống Mạn An mà gật nhẹ đầu dặn dò: “Khi nào muốn về thì gọi cho anh, anh đến đón!”