“Dựa vào việc tôi là chồng của An An và là ba của con em ấy!”
“Thế đã đủ lý do chưa?” Bạch Nhược Quân không mẩy may để tâm đến tâm trạng của Đặng Trạch Minh mà buông lời.
Khóe môi cong nhẹ, Đặng Trạch Minh làm sao có thể phủ nhận được vì rõ ràng lời của Bạch Nhược Quân đúng là sự thật còn gì.
Thở dài một hơi, đặt con thú đồ chơi xuống ngay ngắn bên cạnh Bạch Nhược Quân, Đặng Trạch Minh chống tay đứng lên, xoay lưng rời đi, trước khi đi bước chân dừng ngay lại ở cửa trầm trầm âm giọng mà cất lời: “Là một người chồng tốt, là một người ba tốt thì sẽ chẳng bao giờ để vợ con của mình lưu lạc ở bên ngoài lâu đến như thế!”
“Là một thằng đàn ông đến vợ con của mình cũng không lo được thì chẳng đáng mặt đàn ông chút nào cả!”
Dứt lời, Đặng Trạch Minh đóng sầm cánh cửa lại rời đi, không để cho Bạch Nhược Quân có lấy một cơ hội lên tiếng.
Bấy giờ Bạch Nhược Quân mới khựng người lại mà ngồi thẩn thờ suy nghĩ về những lời mà Đặng Trạch Minh đã vừa nói.
Đúng là thời gian qua Bạch Nhược Quân đã quá mức vô tâm khi để mẹ con Tống Mạn An phải lang thang ở ngoài, tha thứ cho Bạch Nhược Quân anh chính là do Tống Mạn An quá đỗi bao dung mà thôi.
Tâm trí vẫn còn đang vu vơ mà suy tư, cánh cửa phòng lần nữa lại mở ra, lần này người bước vào là Tống Mạn An, cô ra ngoài về rồi.
Vừa nhìn thấy Tống Mạn An bước vào, Bạch Nhược Quân liền thôi lại dòng suy tư của mình, cố gượng cười mà đứng lên đi đến bên cạnh Tống Mạn An xách phụ số đồ trên tay mà cô đã mua mà hỏi: “Em vừa đi đâu về à?”
“Mua chút đồ vặt ấy mà” Tống Mạn An cũng có phần hơi thoải mái mà trao lại số đồ trên tay của mình cho Bạch Nhược Quân, lướt qua người anh cô đi đến bên giường đặt túi xách trên vai của mình xuống rồi mới ngồi xuống sau.
Chân chạm phải vào món đồ linh tinh mà Bạch Nhược Quân đã vứt ở quanh phòng, Tống Mạn An cau mày nhìn xung quanh một lượt rồi mới ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Quân mà hỏi: “Những thứ này là do anh mua cả sao?”
Khóe môi cong lên đầy rạng rỡ khi nghe Tống Mạn An hỏi đến, Bạch Nhược Quân đặt nhanh số đồ trên tay của mình xuống một góc, rồi đi lại ngồi hẳn xuống sàn nhà, dưới chân Tống Mạn An, tay cầm một con thú nhỏ, rồi lại kéo chiếc bập bênh còn đang đóng dở đến trước mặt mình mà ngẩng đầu nhìn lên Tống Mạn An: “Em thấy chiếc bập bênh này thế nào? Có phải rất xinh không, nhân viên ở cửa hàng nói trai gái đều có thể chơi được nên anh đã mua một cái”
“Còn nữa, em xem ở đây còn có mấy con thú nhỏ, cả quần áo nữa, em xem này....” Bạch Nhược Quân loay hoay hết đưa thứ này lại đưa thứ khác lên mà diễn tả trước tầm mắt của Tống Mạn An.
Nhìn điệu bộ có phần hơi ngốc nghếch nhưng lại cực kỳ chân thành của Bạch Nhược Quân, Tống Mạn An cuối cùng lại không ngăn được trái tim mình mà mỉm cười.
Nụ cười thoáng nở trên môi của Tống Mạn An liền bị Bạch Nhược Quân nhìn thấy, động tác cơ thể liền khựng lại, anh chăm chăm nhìn nụ cười trên môi của Tống Mạn An đến một cái chớp mắt cũng không có lấy.
Không khí bên trong căn phòng bỗng chóc trở nên nóng bức một cách đột ngột đến khó thở, hai khuôn mặt đang đối diện nhau cũng trở nên đỏ ửng, mi mắt đồng thời chớp nhẹ, Bạch Nhược Quân và cả Tống Mạn An đều ngượng ngùng mà đảo nhanh ánh mắt đầy lãng tránh.