Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 41: Cười với anh cái nào (4)




Lý Hiên nhìn cô rồi đưa tay “suỵt” một tiếng, giọng anh ngọt lịm gọi vào bên loa, “Dì ạ”, tiếng mắng chửi biến mất ngay lập tức… Mấy phút sau, Lý Hiên đã dụ dỗ được mẹ Dương vui vẻ, lúc chuẩn bị cúp máy mẹ Dương còn nhiệt tình nhất định phải có được weixin của anh nữa.



Add weixin xong, Lý Hiên kéo Dương Chân ra trước xe tự sướng, Dương Chân hỏi: “Anh làm gì vậy?”



Lý Hiên đắc ý nói: ”Mẹ Dương muốn xem chúng ta trông có hợp nhau hay không!”



Dương Chân không nhịn được cười lạnh một tiếng dài.



Chỉ chốc lát sau điện thoại di động của cô vang lên một tiếng “Ding”, cô giật mình, hoá ra là mẹ đã kéo cô vào cùng nhóm chat với Lý Hiên, sau đó còn gửi tin: ”Ai cha, lỡ nhìn thấy cái xe của con rể rồi, không tệ đâu! Hiên Hiên này, phải thương Chân Chân nhé!”



Dương Chân đỡ trán nói với Lý Hiên: “Được rồi anh thắng! Chúc mừng anh đã chinh phục được một bà già thấy tiền sáng mắt!”



Lý Hiên cười nhe răng: “Tôi không tin mặt nóng của tôi đây không dán lên được cái mông lạnh của cô!”



Ngày hôm sau đi làm, hai mắt của Lý Hiên rất đỏ. Dương Chân liếc nhìn anh một cái: “Anh không sao chứ?” Lý Hiên còn chưa kịp cảm động, Dương Chân đã lạnh lùng nói nốt nửa câu sau: “Bị đau mắt thì đừng tới làm việc, đỡ lây cho tôi.”



Lý Hiên tức giận phì phì qua lỗ mũi: “Cô là động vật máu lạnh không có lương tâm!”



Dương Chân xem thường: “Ngoài không có lương tâm ra tôi còn không có da mặt đâu đấy, sao nào, làm phiền anh hả?”



Lý Hiên bị cô chọc giận không nói được câu nào, lúc anh đang rất rất tức giận thì bỗng nhiên một thứ ném thẳng ngay lên mặt, là Dương Chân ném một cái chụp mắt bằng hơi nước. Lý Hiên hết giận ngay tức thì, mở cờ trong bụng.



Đắp một lúc, Lý Hiên đắc ý sát lại gần, gian xảo nói với Dương Chân: “Tôi biết hết rồi!”



Dương Chân lạnh lùng liếc anh: “Anh biết cái gì?”



Lý Hiên nháy mắt một cái: “Chuyện cô bị tổn thương!”



Dương Chân nhìn anh mấy lần: “Mẹ tôi nói với anh?”



Lý Hiên gật đầu lia lịa.



Dương Chân đỡ trán: “Đúng là mẹ già nhiều chuyện!” Cô cầm điện thoại di động mở tin nhắn Wechat, thấy nửa đêm hôm qua mẹ Dương có đăng hình selfie, trong hình hai mắt bà đỏ ửng, kèm theo dòng chữ: “Trò chuyện với con rể tương lai suốt cả đêm, đúng là sảng khoái, đỏ cả mắt cũng đáng!”



Dương Chân ném điện thoại di động, đập đầu xuống mặt bàn.



Lý Hiên đứng bên cạnh hỏi cô: “Cô làm sao đấy?”



Dương Chân vừa đập đầu vừa nói: “Mẹ tôi hết thuốc chữa rồi!”



Lý Hiên ngăn hành động tự tổn thương mình của cô: “Mẹ cô nói với tôi, tên đàn ông kia muốn ra nước ngoài nên mới vứt bỏ cô, sau chuyện đấy mặt cô mới bị đơ như vậy, không thể cười thoải mái được nữa.”



Dương Chân nhìn anh, ánh mắt cô chết lặng: “Mẹ tôi có nói với anh người đàn ông đó ra nước ngoài bao lâu không?”



Lý Hiên lắc đầu: “Chưa nói, tôi đoán, nhìn tình trạng này của cô thì chắc cũng phải được một hai năm rồi?”



Dương Chân nói với anh: “Tôi nói cho anh này, anh ta vừa mới đi ba tháng.”





Lý Hiên khiếp sợ: “Vậy thì bệnh của cô nghiêm trọng quá, mặt đơ như kiểu bị mấy năm rồi ấy!”



Dương Chân khoát tay ngăn lại: “Không thèm nghe anh nói nữa.”



Lý Hiên kéo cô lại, nháy mắt blingbling*: “Hay là để tôi giúp cô chữa thương nhé!”



*lấp la lấp lánh



Dương Chân híp mắt nhìn anh: “Chữa thế nào, xoa mặt cho tôi sao?”



Lý Hiên mở to mắt trong veo: “Không! Anh sẽ trở thành đối tượng của em, chữa lành vết thương tình cảm cho em!”



Dương Chân liếc mắt nhìn anh, tiếp tục quay lại đập đầu xuống bàn.





8



Lúc nghỉ trưa, Dương Chân đang ngủ mơ mơ màng màng, người trực điện thoại công ty gọi điện thoại tới cho cô, nói có người tìm. Cô mang theo vẻ mặt đầy oán khí đi xuống tầng, không hề nhận ra có người bước theo sau. Xuống tầng dưới, không ngờ người tìm mình lại chính là EX Hồ Dương.



Hồ Dương thấy cô thì vội vàng đến đón, mặt đầy kích động: “Chân Chân!”



Dương Chân mặt không đổi sắc hỏi anh: “Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”



Hồ Dương nhìn cô đầy tình cảm: “Anh về nước xử lý ít chuyện, nhân tiện tới thăm em một chút…Anh…vẫn chưa quên được em!”



Dương Chân khiêm tốn ha ha hai tiếng: “Thôi đừng, tôi không thể để anh lỡ dở được.”



Giọng Hồ Dương thay đổi: ”Em không thể vì anh mà viết đơn từ chức cùng ra nước ngoài sao?”



Dương Chân nói như đinh chặt sắt: “Sau khi tốt nghiệp nếu ai bắt tôi học tiếng Anh thì người đó chính là kẻ thù của tôi.”



Hồ Dương đau khổ và phẫn nộ: “Chẳng lẽ vị trí của anh trong lòng em còn không bằng 26 chữ cái sao?”



Dương Chân vỗ vỗ vai anh để người kia trấn định: “Yêu có hơn hai tháng, bao nhiêu tình cảm cho được chứ, anh thấy có đúng không?”



Hồ Dương làm như muốn khóc: ”Dương Chân, em nhẫn tâm quá, mặc dù hai tháng hơi ngắn ngủi, nhưng dù gì cũng là tình cảm mà, sao bây giờ em có thể thay đổi như một người khác vậy, lúc nào mặt em cũng cứng đờ không cảm xúc với anh, em quá lạnh lùng rồi!”



Dương Chân nhíu nhíu mày: “Hồ Dương ngoan, đừng làm loạn, cả công ty đang nhìn qua đây đấy. Để tôi giới thiệu cho anh một cô bạn hiện đang ở nước ngoài, biểu cảm của cô ấy phong phú hơn tôi nhiều, chắc chắn anh sẽ thích.”



Mặt Hồ Dương đầy oan ức: “Vậy em cười với anh một cái anh sẽ đi!”



Mắt Dương Chân ngơ ngẩn nhìn anh: “…Xin lỗi tôi không cười nổi.”



Hồ Dương thất vọng mắt đỏ lên: “Yêu nhau hai tháng, xa nhau ba tháng cũng không đổi được một nụ cười của em, em đúng là một cô gái xấu xa!” Hồ Dương nói xong thì xoay người chạy đi.



Lý Hiên nhảy ra từ cái cây bên cạnh, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.



Dương Chân liếc anh: “Anh ra lúc nào đấy? Sao nhìn tôi như thế?”



Lý Hiên nuốt nước miếng một cái: “Anh cứ tưởng vì thất tình nên em mới không cười, bây giờ anh lại thấy hình như em cũng không yêu bạn trai cũ cho lắm…”



Dương Chân hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi lời của mẹ tôi không đáng tin gì đâu, anh đừng có nghe.”



Lý Hiên thình lình vọt tới trước mặt Dương Chân, nắm chặt bả vai cô: “Nói cho anh biết, rốt cuộc tại sao em lại không chịu cười!”



Dương Chân nhe răng: “Buông tay ra! Vai tôi bị anh bóp nát mất! Tôi nằm quạt máy nên bị trúng gió làm đơ mặt được chưa?”



Lý Hiên ngây người! Sao mà anh ngờ được, hóa ra nguyên nhân lại thế này…





9



Gần đây Lý Hiên bỗng trở nên rất ưu sầu, anh kéo Dương Chân lại lải nhải: “Dương Chân, không phải em vẫn châm cứu đấy ư? Rốt cuộc đến bao giờ mặt của em mới cải thiện được đây? Nếu không lần này anh đưa em tới một bác sĩ này, tổ tiên của ông là ngự y cung đình đó!”



Dương Chân hỏi: “Tại sao anh còn sốt ruột hơn cả tôi thế hả?”



Ánh mắt Lý Hiên loé lên: “Anh muốn nhìn em cười!”



Dương Chân hừ hừ: “Tôi cười hay không thì quan trọng lắm sao?”



Lý Hiên nắm chặt tay: “Có! Em cười trông rất đẹp! Nhìn xong tâm trạng anh sẽ vui vẻ lên ngay!”



Dương Chân nói ngay: “Tôi quyết định không trị liệu nữa, thế thì có thể khiến cho tâm trạng anh không bao giờ vui vẻ.”



Lý Hiên nhìn cô giận dữ nghiến răng.




Hai ngày sau, Lý Hiên đổi chiêu khác, không tiếp tục chạy theo khuyên giải Dương Chân nữa: “Em theo anh đi tìm danh y chữa trị nhé, anh sẽ giới thiệu cho em mấy cổ phiếu dễ kiếm tiền!”



Đến liếc mắt Dương Chân cũng không thèm liếc sang: “Cám ơn, không cần đâu, gần đây tôi đủ tiền tiêu rồi.”



Lý Hiên nhìn cô giận dữ nghiến răng.



Lại qua hai ngày nữa, Lý Hiên ưu phiền đi tới cạnh Dương Chân: “Dương Chân này, em phải trân trọng bản thân mình trước kia chứ, chữa trị với anh đi, anh sắp bị điều đi rồi!”



Dương Chân vỗ tay: “Đi khoẻ nhé, không tiễn.”



Lý Hiên giận đến mức quai hàm bạnh cả ra: “Em đối xử với anh như vậy sao?!”



Dương Chân híp mắt nhìn anh: “Nếu không thì tôi phải thế nào?”



Lý Hiên đập bàn: “Em không thể coi anh là đối tượng của em được ư?”




Dương Chân sờ đầu anh như sờ đầu cún con: “Ngoan, trước Tết tôi sẽ cân nhắc đưa anh về nhà đối phó với mẹ tôi.”



Lý Hiên nhìn cô giận dữ nghiến răng.



Mấy ngày sau, Lý Hiên nói với Dương Chân: “Anh phải đi thật đó!”



Dương Chân thuận miệng hỏi: “Đi đâu?”



Lý Hiên buồn rầu trả lời: “Tầng 28.”



Dương Chân phun ngụm nước ra ngoài: “Đấy không phải là chỗ của phó tổng giám đốc sao? Anh lên đấy làm gì?”



Mặt Lý Hiên buồn buồn: “Anh tới nhận việc.”



Dương Chân cười trêu ha ha hai tiếng: “Anh đừng đùa nữa, lại bắt đầu giả bộ làm con trai giám đốc đấy, anh mà được thế thì tôi còn có thể giả vờ làm tình nhân của giám đốc kia!”



Ánh mắt Lý Hiên sốt ruột nhìn cô: ”Em chờ anh thừa kế đã rồi làm tình nhân của giám đốc! Như vậy em là của anh, không phải của bố anh. Bố anh là người đứng đắn, ông không chịu nổi cái này đâu.”



Dương Chân đỡ trán: “Càng nói càng như thật kìa.”



Lý Hiên bám lấy cô hỏi tiếp: “Em đắc tội với anh như vậy, anh mà là con trai của ông Lý thật thì sao?”



Dương Chân không để ý cho lắm: “Thế thì tôi sẽ từ chức luôn, không làm nữa.”



Lý Hiên bực bội: “Em cứ chờ xem!”



Ngày hôm sau, Dương Chân không ngờ Lý Hiên lại đi thật.



Một tuần sau, giám đốc đến nói với mọi người: “Người kế nghiệp của tổng giám đốc vừa tới nhậm chức, tí nữa sẽ đích thân tới các phòng ban thị sát, mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần đi nhé!”



Dương Chân cố gắng đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy một đám người vây quanh một bóng người quen thuộc cao lớn nghênh ngang bước tới. Cô ngước mắt nhìn lên, cảm thấy đời người lắm trò đùa khắp chốn. Mấy ngày rồi không thấy tên kia, không ngờ anh lại thay đổi thành bộ dạng thế này, mặt mày nghiêm túc, bước chân như gió thổi, rất có phong phạm của người kế nghiệp tương lai.



Cô nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện mọi người đều khiếp sợ ngây người.



Tên kia ra dáng đi quan sát một vòng, anh bước tới trước mặt cô, ánh mắt nóng hừng hực. Anh nhìn cô chằm chằm, thấp giọng hỏi: “Anh từng nói với em thế nào nhỉ? Bây giờ em còn không chịu thừa nhận sao?”



Dương Chân nháy mắt mấy cái: ”Được rồi, tôi làm theo giao ước, từ chức!”



Lý Hiên trừng mắt: “Em đừng có mơ! Anh còn ở đây một ngày, em cũng phải ở đây làm tình nhân của giám đốc cho anh!”



Dương Chân không nhịn được phì cười: “Em tới gặp danh y mà anh giới thiệu rồi, chỉ một tuần đã chữa khỏi bệnh đơ mặt cho em.”



Lý Hiên nhìn má lúm đồng tiền và nụ cười xán lạn long lanh của người kia, không cách nào kìm lòng mình được nữa.