Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 17: Thật giả




Không gian bên trong lá chắn chật hẹp, ngọn lửa dữ thiêu đốt khiến nhiệt độ liên tục tăng cao. Gió xuyên qua nóng rực như sóng vỗ bờ xô vào vầng trán ướt đẫm của Tô Hạc Đình.

Khoảng cách này rất nguy hiểm.

Nguy hiểm tới nỗi Tô Hạc Đình có thể nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt Kiểm Sát Viên.

Màu con ngươi của Kiểm Sát Viên hơi đậm, toát nên một vẻ điềm tĩnh mà lạnh lùng giữa làn khói lửa phần phật. Đuôi mắt anh ta rất sắc, một đường chéo thẳng tắp vạch đến chót mới chứa chút bóng, tựa hồ ẩn giấu ưu tư mơ hồ. Giọt mưa trượt xuống sống mũi thẳng của anh ta, nhưng anh ta lại cụp mắt nhìn thẳng vào Tô Hạc Đình.

Ánh mắt ấy dửng dưng như thể không phải đến cứu Tô Hạc Đình, mà chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.

Tô Hạc Đình nói: “… Nhanh thế?”

Cậu cứ tưởng Kiểm Sát Viên sẽ không trả lời, nào ngờ anh ta nói: “Cũng tạm.”

Tô Hạc Đình: “…”

Kiểm Sát Viên rút tay về, lớp lá chắn màu đen lập tức tan ra thành vô số mảnh hình thoi bọc lấy cánh tay phải anh ta, thoạt nhìn giống giáp tay bằng thép.

Hòn pháo trong mỏ con Tất Phương nổ đoàng thành một cái hố, phạm vi di chuyển của hai người rất nhỏ, bị lửa bao vây.

Kiểm Sát Viên nói vào máy liên lạc: “Báo cáo số lượng.”

“Vâng!” giọng nói trong máy liên lạc tuy rất sợ hãi nhưng vẫn lưu loát chứ không ngắc ngứ, “Quan sát được tổng cộng ba con Tất Phương, ba con đậu ở phố này, một con đang đi về phía Đông, gần đó còn có năm mươi sáu con ma nữ đi đêm tụ đàn.”

“Chia nhóm hành động,” Kiểm Sát Viên nói, “Hoa Chi với Đông Phương chặn con Tất Phương ở phía Đông, Tiểu Cố ở lại bảo vệ người dân.”

“Rõ!” giọng trong máy liên lạc hơi dừng lại, rồi hỏi, “Còn Tất Phương trên phố này thì sao?”

Kiểm Sát Viên đáp: “Tôi xử lý.”

“Chỉ huy à…”

“Tôi có viện trợ rồi.” Kiểm Sát Viên tiện tay tháo luôn máy liên lạc ra giơ lên trước mặt Tô Hạc Đình, “Nói đi.”

Tô Hạc Đình hơi đứng hình: “Hở—?”

Cậu vừa thốt ra một chữ đó, Kiểm Sát Viên đã dập luôn máy bên mình.

“Ai vậy?” cậu trai trong máy liên lạc không kịp trở tay, ngớ người chốc lát mới nghĩ ra, “Người mới à??”

Tô Hạc Đình lại đối mặt với Kiểm Sát Viên, cậu thậm chí còn nghĩ đến chuyện giới thiệu bản thân lần nữa. Cậu nói: “Có nhầm không vậy…”

Ông đây là gián điệp mà.

Kiểm Sát Viên buông một câu gọn lỏn: “Đến rồi.”

Hai con Tất Phương tụ lại giữa không trung rồi lập tức lao vù xuống, vừa phi vừa há mỏ, hòn pháo bên trong lóe lên.

Tô Hạc Đình hứng ánh sáng lóa mắt từ hòn pháo trong mỏ chúng, gân cổ hỏi: “Lá chắn của anh đâu?”

Kiểm Sát Viên: “Đang nguội.”

Con Tất Phương kêu tiếng “bíp” lanh lảnh, hòn pháo giữa mỏ tức khắc nổ tung cả con phố, đất đá bị luồng khí hất lên bay thẳng tắp về phía bọn họ.

Đốm lửa tóe ra trên tay phải Tô Hạc Đình, ngọn sóng lửa bùng lên giữa ngón tay trực tiếp thiêu trụi cả tay phải của cậu. Cậu giơ tay phải lên, ngón tay đã biến thành một nòng súng màu đỏ.

“Ê.” Gió rẽ mấy lọn tóc trước trán Tô Hạc Đình, loáng cái, chữ “X” hiện lên trong mắt phải của cậu. Mèo nhắm thẳng vào hòn pháo giữa mỏ, ngạo nghễ nói: “Cho bọn mày xem vô địch vũ trụ—”

Cậu còn chưa dứt lời.

Viên đạn đỏ đã bắn vọt!

“Đoàng!”



Một tiếng nổ rầm trời vang lên, viên đạn đỏ cùng hòn pháo giữa mỏ đâm vào nhau nổ ra một bầu trời hoa lửa.

Cú nổ quét sạch phe địch, hất thẳng Tô Hạc Đình vào ngực Kiểm Sát Viên. Kiểm Sát Viên bèn giơ tay lên, những mảnh hình thoi màu đen trên cánh tay phải đang che cho cậu lập tức chuyển động, chỉ thấy chúng bập “cạch cạch cạch” khít lấy nhau, thấm thoắt đã hợp lại thành một nòng súng giống của Tô Hạc Đình.

Con sóng điên cuồng trước mặt vẫn chưa lắng, ngọn lửa rần rật lan sang ngang chặn kín tầm nhìn của Kiểm Sát Viên. Anh ta giơ khẩu súng, bảo Tô Hạc Đình: “Cho tôi vị trí của mục tiêu.”

Hai con Tất Phương lượn lờ bên trên đầu, song song phi vèo lên trời. Cơn mưa tựa tấm rèm ngọc trai bị kéo đứt nhảy nhót loạn xạ giữa đôi cánh chúng.

Con mắt cải tạo của Tô Hạc Đình khóa vào Tất Phương, bên trong tầm nhìn mắt phải của cậu còn có thông tin nhắc nhở.

【 X khóa mục tiêu, đối tượng tấn công đang bỏ chạy. 】

【 Khoảng cách 279 mét. 】

【 Khoảng cách 305 mét. 】

【 Khoảng cách 481 mét. 】

Tô Hạc Đình nắm chặt nòng súng của Kiểm Sát Viên, khẽ nâng lên: “Bắn—”

Vừa dứt lời cậu đã cảm thấy nòng súng nóng lên, rồi cậu nghe thấy một tiếng “đoàng” long trời lở đất! Cú nổ lại hất cậu vào ngực Kiểm Sát Viên.

Con Tất Phương bên trái trúng đạn đầu tiên, lần này chỉ có một tiếng “bíp” chứ không có hòn pháo nào giữa mỏ. Đầu nó nổ tung bắn lệch về phía con còn lại.

Kiểm Sát Viên không dừng lại mà nã thêm một phát nữa.

Con kia cũng lập tức ré lên, nổ đoàng về phía bầu trời. Hai cánh nó cứng còng, cổ gãy gập, rồi nó cùng đồng bạn rơi xéo xuống giữa cơn mưa hoa lửa.

Những mảnh hình thoi trên tay Kiểm Sát Viên tách “cạch” ra rồi lại ráp lại thành lá chắn màu đen, vững vàng che trên đầu hai người.

Cơn mưa lửa trút “rào” xuống, va hết vào mặt lá chắn. Hai cái bóng khổng lồ rơi “vù” xuống giữa những tòa nhà cao tầng trên phố rồi trượt theo đống đổ nát, cuốn dậy từng mảng bụi mịt mù.

Hai người bên dưới lá chắn cách nhau rất sát, chẳng như vừa nãy, tư thế lần này thật mờ ám.

Một tay Kiểm Sát Viên giơ lá chắn, tay kia giữ Tô Hạc Đình để Mèo không bị thổi bay mất. Bờ ngực anh ta rất rộng, dựa vào còn thấy khá rắn rỏi. Chiếc áo sơ mi cọ vào gáy Tô Hạc Đình tựa lớp ngăn cách vừa lịch sự vừa khắc chế, nhưng chiếc khuyên tai hình chữ Thập khẽ đong đưa của anh ta chẳng may đụng vào tai mèo của Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình không kìm được giật mình, banh đôi tai sang ngang thành tai máy bay.

Bầu không khí thật khó nói.

Kiểm Sát Viên buông tay ra: “Xong rồi.”

Tô Hạc Đình toan chạy, nhưng “cạch” một tiếng, tay phải cậu đã bị chiếc còng tay làm từ những mảnh hình thoi đen giữ lại.

Cậu ngoái đầu: “?”

Kiểm Sát Viên khóa bên còng còn lại vào cổ tay mình, giọng lạnh nhạt: “Cậu đã bị bắt.”

Tô Hạc Đình: “…”

Thưa ngài, có chuyện gì sao?

***

Tô Hạc Đình đã bị bắt.

Tiên sư.

Tô Hạc Đình ngồi cùng Kiểm Sát Viên.

“Tên tôi là Đông Phương,” một cậu đẹp trai nằm bò trên lưng ghế xe cười tươi như hoa, ánh mắt cứ quanh quẩn trên hai tay còng chung của Tô Hạc Đình và Kiểm Sát Viên, “cậu tên là gì?”

Tô Hạc Đình: “Bố anh.”



“Ồ,” Đông Phương chẳng giận, “gắt đấy.”

Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp bò vào. Cô gái xinh đẹp nọ có mái tóc đen thẳng, mới mười bảy mười tám tuổi gì đó. Cách nói năng của cô cẩn thận nghiêm túc hao hao bà cụ non, thế nhưng lúc vào cũng lia mắt gần cái còng tay.

“Chi,” Đông Phương bưng mặt, “có thể đưa anh—”

Hoa Chi giơ tay cầm tập báo cáo vỗ ghế tựa của Đông Phương xuống. Đầu cô không hề nhúc nhích, chẳng cười mà cũng chẳng cáu: “Chỉ huy, báo cáo kiểm tra về Tất Phương xong rồi ạ.”

Kiểm Sát Viên dựa cửa kính chợp mắt nãy giờ mở mắt ra nhận lấy tập báo cáo.

Hoa Chi nói: “Lần này là Tất Phương thông thường thôi, không phải Chủ thần đóng giả.”

Tai mèo của Tô Hạc Đình giật một cái thu hút ánh mắt của mọi người trong xe. Cậu chân thành đề xuất: “Mấy người có muốn diệt khẩu trước không?”

“Diệt khẩu gì cơ?” một cái đầu thò từ ngoài xe vào, tay này đeo kính, nghe giọng thì chính là cái cậu trong máy liên lạc ban nãy. Cậu ta khó hiểu: “Đây không phải người mới của chúng ta à?”

Không phải đâu.

Tô Hạc Đình kéo cái còng tay.

Tôi là gián điệp đấy.

Tay Kiểm Sát Viên bị Tô Hạc Đình kéo, anh ta vẫn đang đọc báo cáo, chỉ thuận miệng bảo: “Đưa thiết bị phá sóng cho cậu ta đi.”

Đông Phương lục lọi một hồi trong xe rồi lôi ra một cái chuông đưa cho Tô Hạc Đình: “Còn mỗi cái này thôi.”

Tô Hạc Đình hơi hất cằm: “Làm gì?”

“Thiết bị phá sóng mạnh nhất đấy,” Đông Phương nói, “đề phòng bị hệ thống nghe trộm, đề phòng luôn cả Hình Thiên nghe trộm.”

Tô Hạc Đình chợt nghĩ ra tiếng báo tin nhắn chưa kêu lấy một lần suốt lúc lên mạng bữa nay, cậu cứ đinh ninh Chị Đại đã tiếp thu lời cảnh báo của mình rồi cơ.

Kiểm Sát Viên thấy Tô Hạc Đình im thít mãi thì bèn nhận lấy hộ cậu. Chiếc chuông nọ nhỏ xíu, rung nhẹ cái là kêu, có gắn định vị để giúp bọn họ tránh bị lạc khi tách ra hành động vào ban đêm.

Tô Hạc Đình nhíu mày nhận ra điểm then chốt. Cậu nhìn chằm chằm vào Kiểm Sát Viên: “Anh không phải hệ thống điều tra trong khu trừng phạt hả?”

“Ừ,” Kiểm Sát Viên cầm cái chuông nhìn Tô Hạc Đình, “trông tôi giống hệ thống điều tra lắm à?”

Tô Hạc Đình bỗng dịch lại gần quan sát Kiểm Sát Viên.

Gương mặt này trông không khác gì người thật.

Nhưng đây là khu trừng phạt mà.

Từng người ở đây đều có thể do hệ thống dùng dữ liệu để tạo ra. Như lúc nãy ấy, nào Tất Phương nào ma nữ đi đêm, mấy thứ ấy đâu thể xuất hiện ngoài đời thực.

“Đừng dễ dàng tin lời nói dối của Hình Thiên,” cậu đeo kính nhẹ nhàng bảo, “bọn tôi đều là người cả.”

“Là sao,” Tô Hạc Đình nói, “mấy người lén vào đây để chơi team building à?”

“Bọn tôi không phải người sống sót lén vào đây như cậu đâu,” Đông Phương chống ghế, “bọn tôi là tù nhân không chạy thoát khỏi khu Quang Quỹ.”

Sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, Liên minh Chủ thần đã chiếm giữ khu Quang Quỹ biểu tượng công nghệ cao của loài người. Ở đó vẫn còn hơn trăm ngàn con người đang bị trí tuệ nhân tạo giam cầm.

“Cậu biết Nông Trường không? Biết chứ nhỉ,” Đông Phương nói tiếp, “cơ thể của bọn tôi đang ở trong Nông Trường còn ý thức thì bị Chủ thần trục xuất, lang thang trong khu trừng phạt được hai ba năm rồi.”

Mưa vẫn đang rơi ngoài xe, hạt mưa va vào cửa kính xiên thành những đường chằng chéo.

Giữa bầu yên tĩnh.

Tô Hạc Đình chọc đuôi vào lưng Kiểm Sát Viên.

Cậu nói: “Chứng minh cho tôi anh là người đi.”