Tô Hạc Đình nằm mơ, trong mơ cậu đang ngồi trên ghế, bị bóng tối bao trùm, trước mặt là một bàn điều khiển mẫu C. Ánh sáng từ bàn điều khiển chiếu lên mặt cậu, cậu buộc phải nheo con mắt cải tạo lại để nhìn rõ màn hình.
“Sao không làm nốt đi?” ông Tô bắc chân nằm chảy thây trên một cái ghế khác, “Làm xong ba dẫn con ra ngoài chơi.”
“Tôi không muốn ra ngoài chơi,” mặt Tô Hạc Đình đã trưởng thành lạnh như tiền, cậu nhìn ông Tô, “đồ lừa đảo, ông toàn mang đề khó đến kêu tôi giải.”
“Biết làm sao đây, con thông minh hơn ba mà.” Ông Tô vén tờ báo che mặt lên, lấy lòng, “Con không vui sao?”
Tô Hạc Đình: “Tôi nên vui à?”
Cậu nhìn thấy mặt ông Tô, lạ làm sao, cậu tưởng mình đã quên mặt mũi cha mình thế nào từ lâu rồi, nhưng lúc ông Tô vén tờ báo lên, Tô Hạc Đình lại phát hiện bản thân không hề bất ngờ.
Ông Tô sờ râu lún phún trên cằm: “Mặt mày dữ dằn thế con, hóa ra nhóc Tô lớn lên lại hung dữ như vậy.”
Tô Hạc Đình nhìn ông Tô như đang quan sát kỹ ông, hồi lâu sau cậu bảo: “Ông già hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.”
Ông Tô nghe vậy ảo não, ông ta thở hắt một tiếng, ngồi dậy, lấy tay mân mê cằm: “Vậy ư? Ba cứ tưởng ba chăm sóc bản thân tốt lắm cơ… Nhưng con đừng cười nhạo ba, qua mấy chục năm nữa con cũng sẽ trông giống ba thôi.”
Tô Hạc Đình: “Tôi không cười nhạo ông, ông chạy vào trong giấc mơ của tôi làm gì?”
Ông Tô nói: “Đau lòng quá, hồi ba bỏ nhà ra đi được mấy năm, ba hay nằm mơ ông nội con đang đánh ba đấy.”
Trông bọn họ khá giống nhau, có điều dường như ông Tô có vẻ hồn nhiên hơn, như thể chẳng có gì có thể khiến ông ta bận tâm, bao gồm cả việc dùng con trai để trả nợ. Vẻ vô lại của ông ta lộ rõ ra mặt, chưa bao giờ buồn che giấu.
Tô Hạc Đình nhìn tay phải ông Tô, ở đó thiếu mất một ngón tay. Cảm giác lúc này rất lạ lùng, là trái rụng đụng phải chạc cây, hai sinh mạng đã hoàn toàn chia tách lại tình cờ gặp lại.
Ông Tô phát hiện ánh mắt Tô Hạc Đình, ông ta bèn giơ tay phải lên: “Bốn ngón tay vẫn sống được, con đừng lo.”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi không lo, trả nợ xong cho Một Mắt rồi thì ông chẳng còn gì phải lo toan nữa, chắc là đang an cư hưởng thụ ở đâu đó lắm nhỉ.”
Ông Tô không chối, ông ta chỉ nói: “Ừ, hết nợ nhẹ cả người, cảm ơn con.”
Nói xong, đôi bên liền im lặng, thời gian trôi bắt đầu quấy phá, cảm giác xa cách không thể lờ đi khiến hai người chẳng có lời nào để nói với nhau. Trong cơn mê man, Tô Hạc Đình ngửi thấy mùi ẩm mốc ướt át, như thể bọn họ vẫn đang sống trong căn nhà trọ tồi tàn bé tị ấy, nước rỏ từ trong phòng xuống có thể làm vữa cả tường.
Dường như không chịu được sự yên tĩnh này, ông Tô lại mở miệng: “Con còn nhớ không, hồi xưa mùa hè nóng quá, có một đận con bị nổi mẩn, con cũng cáu cẳn như thế này…”
Tô Hạc Đình nhớ.
Trong những tháng ngày tăm tối không thấy điểm dừng ấy, màn hình của ông Tô sáng trưng từ đêm này qua đêm khác, mỗi lần Tô Hạc Đình sực tỉnh vì ngứa mẩn, cậu đều có thể thấy ông Tô đang phá khóa. Ba không thể nào bỏ lòng ra chăm sóc cậu, cậu đành nằm đó chờ tới sáng. Nhưng trời lúc nào cũng sáng rất chậm, thế nên Tô Hạc Đình đau đớn – dù khi ấy cậu vẫn chưa hiểu cái cảm giác tên “đau đớn” ấy.
Tình yêu của con trẻ thật mù quáng, như một con cún con vậy, dù không được chăm sóc chu đáo, nhưng chúng thường sẽ dễ dàng lựa chọn tha thứ, như thể tất thảy đau buồn đều có thể tiêu tan chỉ với một viên kẹo. Chỉ sau này lớn lên rồi mới biết kẹo đã hết hạn, tình yêu của cha mẹ cũng không phải không có giá.
Tiếc thay, Tô Hạc Đình không còn nhớ nhiều về khoảng thời gian chung sống của bọn họ, đã quá lâu trôi qua, ký ức của cậu không cao siêu tới mức vậy, huống hồ cậu còn bị chia tách ký ức mấy lần liền rồi. Có lẽ sự lạnh lùng của Tần với Tần Minh khiến cậu nhớ lại mình bị vứt bỏ trong mưa, nhưng nằm mơ thế này cũng chẳng ích gì, tình cảm của cậu dành cho ông Tô chỉ còn lại một tí như vậy thôi.
Ông Tô vẫn đang nói, một hồi sau ông ta cũng im lặng, trong bóng tối chỉ còn tiếng bàn điều khiển kêu “bíp, bíp, bíp”. Chốc sau, ông Tô cầm tờ báo, nở một nụ cười với Tô Hạc Đình: “Ba cứ tưởng gặp lại thì con sẽ đỡ giận hơn một chút cơ.”
Tô Hạc Đình lại rất bình thản trước vấn đề ấy: “Đâu có, ông không quan trọng tới vậy.”
Ông Tô nói như chào thua: “Ba biết rồi, ba biết rồi… Con thẳng thắn quá.”
Tô Hạc Đình cảm thấy giấc mơ này rất lạ, cậu nhìn màn hình, bỗng chỉ vào nó: “Đề này tôi từng giải rồi.”
Ông Tô hơi hứng lên: “Đúng thế, con vẫn còn nhớ! Con từng giải rồi, đây là đề của Artemis.”
Tô Hạc Đình: “Nếu tôi đã giải rồi thì sao ông còn muốn tôi giải lại?”
Ông Tô: “Vì một lý do đặc biệt, nói chung đề này chỉ có thể để con giải thôi.”
Tô Hạc Đình không nghĩ ra, thật ra cậu đã quên nên giải thế nào rồi.
Ông Tô dịch lại gần, gõ bàn phím lách cách: “Chúng ta giải đề là để giúp người thuê giải những đề tương tự. Đó, đơn giản không? Con chỉ cần tư duy một chút là giải được rồi.”
Tô Hạc Đình chỉ chống cằm nhìn ông Tô: “Ông lạ lắm, nhất định phải là tôi giải là sao, chắc chắn có điều bất ổn ở đây.”
Ông Tô nói: “Ba lạ chỗ nào? Ba rất bình thường mà, ngày xưa ba cũng hay kêu con giải đề đấy thôi!”
Tô Hạc Đình: “Thôi cái gì mà thôi, giờ tôi không có nhiều thời gian, không thể nằm mơ quá lâu được.”
Ông Tô chắp tay làm động tác van xin như hồi xưa: “Cầu xin con đấy, đừng lạnh lùng như vậy, giải hộ ba đi mà.”
Tô Hạc Đình đã nhận ra được vấn đề, cậu chưa bao giờ mơ mà tỉnh thế này, huống hồ chuyện ông Tô cố tình muốn cậu giải cái đề này quá bất thường, khiến cậu không thể không nghi sau lưng có kẻ đang giật dây. Cậu điểm ngón tay lên huyệt thái dương: “Tôi có một ý tưởng này, đây không phải là mơ đúng không? Có người đang ở trong đầu tôi viết tình tiết.”
Cậu đã tách khỏi ông Tô rất nhiều năm chưa một lần liên lạc, dù có nằm mơ đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ mơ chuyện ngày xưa mà thôi. Hệ thống Chủ thần chia cắt trí nhớ của cậu loạn xạ, cậu nghi bọn chúng đã xem những phần liên quan đến ông Tô rồi lại viết nên đoạn tình tiết này trong đầu mình, mục đích là dùng ông Tô để lừa cậu phá khóa.
“Xin lỗi, ba giả ạ, tôi lạnh lùng như vậy đấy, đề này tự ông giải đi.” Tô Hạc Đình không muốn ở lại đây nữa, cậu đứng dậy, “Dù tôi không biết sao chúng nó làm được, nhưng ông quả thật giống ba tôi như lột, có điều tôi đã chơi chán trò chơi gia đình rồi, chấm dứt ở đây đi thôi, bai.”
Cậu không biết làm sao để tỉnh dậy nên định thử bừa một vài trò. Lúc cậu quay đi, ông Tô cũng đứng dậy.
“Nhóc Tô,” ông Tô không gọn gàng như ngày xưa, vì có râu nên trông ông hơi bệ rạc, như một quả táo để trong hộp lâu ngày, “con chờ đã.”
Tô Hạc Đình đã đi vào trong bóng tối, phát hiện ra cánh cửa. Cậu sờ chốt cửa, “Ồ” tiếng rồi dừng lại ở đó, chờ ông Tô nói nốt.
Ông Tô quay lại, ngăn cách giữa Tô Hạc Đình bởi cái ghế. Lưng của ông ta không còn thẳng như xưa, bóng hình cũng gầy còm như tờ giấy. Ông ta dừng lại một lúc lâu mới nói: “Con nhẹ dạ thật, còn sẵn sàng cho ba cơ hội biện bạch nữa.”
Tô Hạc Đình nói: “Tôi muốn nghe xem hệ thống Chủ thần có thể bịa ra câu trả lời thế nào thôi.”
Ông Tô nói: “Xin lỗi, ba không có lời biện bạch nào hết.”
Bốn ngón tay cũng vẫn sống sót được, đây chính là câu trả lời của ông Tô đối với lần chia ly ấy – ông ta thầm chấp nhận ruồng bỏ, cũng không muốn tranh cãi chuyện ấy. Có người nói tình yêu luôn chiến thắng bản năng (1), nhưng ông ta lại không làm được.
Ông Tô: “Nhóc Tô à, con dũng cảm hơn ba nhiều, nếu có một ngày con làm cha, chắc chắn con sẽ tốt gấp vạn lần ba.”
Tô Hạc Đình nghiêng đầu, cậu cảm thấy những lời này thật khó nhằn. Cậu nói: “Không, tôi không muốn làm cha ai hết.”
Dứt lời, cậu mở cửa ra, đúng lúc ấy, cậu lại nghe thấy ông Tô quáng quàng nói sau lưng: “Nhóc Tô, thật ra ba muốn nhắc con—”
Tinh!
Hình ảnh trong đầu bỗng đảo di chuyển như hộp quà mở ra, ánh sáng rọi vào từ tứ phía, kéo theo những âm thanh sôi nổi. Tô Hạc Đình định quay đầu, nhưng khi mở mắt ra, trước mắt lại là một mảnh xám. Mấy giây sau, cậu mới tin là mình đã tỉnh dậy rồi.
“Hay nhỉ,” Tô Hạc Đình hít thật sâu một hơi, định thổi tấm vải che mặt đi, “tôi đã chết đâu!”
Vải được vén lên, mặt Tạ Chẩm Thư lộ ra. Tô Hạc Đình nói: “Sao lại che mặt em?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Ngoài cửa sổ đang chớp.”
Tô Hạc Đình “Ồ” tiếng, đưa mắt nhìn ô cửa sổ nhập nhoạng, quả nhiên có đèn đang chớp bên ngoài. Không biết mấy giờ rồi, bầu trời vẫn âm u, trong nhà thứ sáng nhất là ngôi sao chữ Thập.
Tạ Chẩm Thư sờ trán Tô Hạc Đình: “Đầu còn đau không?”
Tô Hạc Đình nói: “Đau, đau quá thể, đau muốn chết mất…”
Tạ Chẩm Thư dán một tấm hạ nhiệt giống băng cá nhân cho cậu, lúc bấy giờ Tô Hạc Đình mới phát hiện nhiệt độ cơ thể của mình cao kinh khủng. Cậu nắm tay Tạ Chẩm Thư rồi nghiêng người áp trán vào lòng bàn tay Tạ Chẩm Thư.
Chỉ huy rất tinh ý, anh cúi xuống dùng tay kia vò rối tóc Tô Hạc Đình, nói: “Lát nữa là hết đau thôi.”
Tô Hạc Đình: “Thật không? Anh đừng có lừa em đấy.”
“Ừm,” Tạ Chẩm Thư hơi ngập ngừng mới nói, “gạt người làm cún.”
Tô Hạc Đình nhắm nghiền hai mắt, qua một hồi cậu mới bảo: “Em nằm mơ.”
Tạ Chẩm Thư: “Ừm?”
Tô Hạc Đình: “Em nằm mơ thấy ba em, chắc ông ta là giả, nhưng mà giống thật lắm.”
Tạ Chẩm Thư: “Ông ta nói gì?”
Tô Hạc Đình: “Ổng kêu em giải cái đề này, bọn em gọi nó là khóa. Lạ thật, em không nhớ rõ cái đề ấy…”
Cậu cứ đinh ninh ông Tô này là do hệ thống Chủ thần tạo xây dựng để dụ dỗ cậu giải đề, song câu nói cuối cùng của ông Tô lại khiến cậu hơi nghi ngờ, thay vì dụ dỗ thì có vẻ như ông Tô đang ám chỉ gì đó cho cậu hơn.
Ám chỉ gì mới được?
Tô Hạc Đình không có manh mối nào hết, nhớ tới vụ nổ, cậu lập tức mở bừng mắt định hỏi tình hình. Ai dè cậu vừa mở mắt thì lại bắp gặp ánh mắt của Tần Minh đang rúc trong góc nãy giờ.
Tô Hạc Đình: “…”
Tần Minh dằn mặt lên, nhưng cảm thấy mình chẳng có tí lực sát thương nào nên bèn cướp lời trước: “Nhìn cái gì, tao thèm nghe lén đấy, đồ yếu đuối!”
Tô Hạc Đình: “Đúng rồi, tao yếu ớt đấy, mày hâm mộ à?”
Tần Minh chướng nhất là cái giọng ấy của cậu, cu cậu vặn vẹo tấm chăn nát bươm: “Ai thèm hâm mộ!”
Tô Hạc Đình: “Không hâm mộ thì sao mày nhìn chằm chằm thế? Không cho nhìn.”
Tần Minh nhắm mắt lại: “Không nhìn thì không nhìn.”
Đuôi Tô Hạc Đình gõ xuống một cái, tạm thời gạt giấc mơ sang một bên. Cậu cọ cọ vào lòng bàn tay Tạ Chẩm Thư, đang định nói gì đó thì tai mèo bị áp về sau, thế rồi trên trán khẽ trầm xuống một cái.
Tạ Chẩm Thư vừa hôn trán cậu.
Nụ hôn ấy rất nhẹ nhàng, đặt sát bên dưới tấm hạ nhiệt, rất gần mắt phải của Tô Hạc Đình. Mèo liền nheo mắt lại như một con mèo con đi lạc vừa mới được bế về nhà, vô cùng hưởng thụ sự đãi ngộ này.
“Hạ nhiệt là có thể xuống nhà, đừng kích động.” Tạ Chẩm Thư giơ bàn tay đang chụp tai mèo lên, quay đầu nói, “Tần Minh.”
Tần Minh mở mắt ra, miễn cưỡng ậm ừ một tiếng.
Tạ Chẩm Thư nói: “Cùng đi xuống.”
Vì có mặt Tần Minh nên Chỉ huy không hỏi tường tận về giấc mơ, anh nhìn Tô Hạc Đình chăm chú hơn chục phút, Mèo còn hiếu động hơn cả Tần Minh, dù cơ thể đã nằm yên mà cái đuôi vẫn cứ phe phẩy loạn xạ. Rốt cuộc tới khi hạ nhiệt xong thì cả người cũng sống lại.
“Em hôn mê lâu quá,” Tô Hạc Đình vểnh đuôi lên chiếu sáng, “đây là đâu?”
Bọn họ đang ở trong một gác xép, lối đi xuống cầu thang rất hẹp, cuối cùng Tạ Chẩm Thư cũng đưa tay cho cậu: “Một tòa nhà trống ở khu dân cư.”
Tô Hạc Đình được Chỉ huy đỡ vững rồi mới thò đầu ra ô cửa sổ bên cạnh cầu thang, nhìn ra ngoài qua lớp kính. Đằng xa thấp thoáng bóng máy bay, tiếng máy bay vù vù kêu không ngớt như đã bao vây nơi này lại.
Tô Hạc Đình vừa xuống tầng vừa bảo: “Em nhớ mang máng Tần đã cho nổ nhà thờ, y có chạy thoát không?”
Tạ Chẩm Thư: “Y không chạy, nhưng em nhầm rồi, không chỉ là nhà thờ, y cho nổ một nửa khu sinh tồn.”
Anh xoay Tô Hạc Đình về một bên, ở nơi đó là Tần đang ngồi, bị còng cảm ứng.
Tần nói: “Chào buổi tối, Mèo Con.”
Tô Hạc Đình tựa vào tay vịn cầu thang: “Tôi đã coi thường anh rồi, ông chủ Tần, anh mới là người không chơi theo luật kia.”
Tần đã ngồi trắng đêm, tinh thần không được tốt, mắt vằn tia máu. Sự bình tĩnh của y không hề thuyên giảm, như thể nơi đây vẫn là địa bàn của y, trước sự chế nhạo của Tô Hạc Đình, y khẽ mỉm cười: “Cậu cũng luôn nằm ngoài dự liệu của tôi.”
Tuy áo xống chỉnh tề, nhưng y lại là một kẻ điên đích thực.
Chị Đại đang ngồi lim dim trên sô pha, gác hai chân, bị tiếng nói chuyện đánh thức, thấy Tô Hạc Đình, chị ta bảo: “Hộp trên bàn đấy, bọn cậu ăn đi.”
Tô Hạc Đình không đói, cậu uống cốc nước rồi ngồi sóng vai với Tạ Chẩm Thư: “Sao mọi người thoát được?”
Tần đã chế tạo nên một vụ nổ như vậy thì chắc chắn Hình Thiên sẽ không từ bỏ ý định, lúc ấy tổ vũ trang đang ở ngay gần, lịa còn có lính tinh nhuệ của Vệ Đạt lăm le theo dõi, Tô Hạc Đình nghĩ mãi không hiểu mọi người chạy thoát kiểu gì.
Tạ Chẩm Thư nói: “Anh gọi điện.”
Tô Hạc Đình: “Cho ai?”
Tạ Chẩm Thư lựa ra một hộp rồi lật ngược lại cho Tô Hạc Đình xem ký hiệu bên trên. Nhìn thấy ký hiệu, Tô Hạc Đình lập tức kêu lên: “Má!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Bên dưới nhà thờ có điện thoại dự phòng của Hội Nói tục, lúc xử lý tài liệu anh đã mượn dùng.”
Nói là gọi điện, thực chất chỉ là dùng một cái máy cổ lỗ sĩ của Hội Nói tục gửi ba tiếng nhắc nhở tới má Phúc mà thôi. Sự thật đã chứng minh, quyết định của Tạ Chẩm Thư vô cùng đúng đắn, khi chưa đụng độ Tần anh đã lường được trước rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng chấm dứt. Má Phúc không cần nghe máy, chỉ cần nhìn số là bà biết ngay, dù sao Ẩn Sĩ đi theo bà là một người tinh thông vạn sự, y đã ghi nhớ số của Nhà Thờ rồi. Dù là ai gọi thì bọn họ cũng sẽ chạy đến trợ giúp.
Tô Hạc Đình thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cả má cũng tới thì chắc là không ai bị thương.”
Má Phúc mang theo cả một kho vũ khí, lại còn quen đường quen nẻo đến nhà thờ, tổ vũ trang bị vụ nổ chấn động hoang mang chắc chắn không thể ngăn cản được hỏa lực của bà, huống hồ còn có Tạ Chẩm Thư trấn giữ thì lần này có muốn nán lại cũng khó.
Tạ Chẩm Thư nói: “A Tú bị đưa về văn phòng của má Phúc, gần nửa tiếng nữa bọn họ về.”
Trên gương mặt tuấn tú của anh chỉ có sự điềm tĩnh vĩnh viễn, như thể gặp vấn đề gì cũng đều có thể giải quyết, nhưng ống tay áo buông lại để lộ sự lo lắng của y, khoảng thời gian chờ Tô Hạc Đình tỉnh lại, anh không rời cậu nửa bước, ngay cả ánh mắt cũng không dứt đi.
Tô Hạc Đình sợ anh đói, bèn mở hộp ra bảo: “Hoa quả nè! Em chưa ăn hoa quả tám trăm năm rồi đó, mình chia nhau ra ăn đi.”
Cậu cầm thìa chia một nửa hộp hoa quả cho Tạ Chẩm Thư, ngờ đâu Chỉ huy lại nắm lấy cổ tay cậu, đẩy về.
Tô Hạc Đình hỏi: “Sao thế?”
Tạ Chẩm Thư: “Không muốn chia.”
Tô Hạc Đình định nói đùa, nhưng thấy ống tay áo của Tạ Chẩm Thư thì cậu lại nhớ tới vẻ nhếch nhác lần trước của Chỉ huy, lúc biết cậu chết.
Vẻ mặt Tạ Chẩm Thư bình đạm, anh mượn tay Tô Hạc Đình ăn miếng thứ nhất. Có lẽ vì có Tô Hạc Đình nên anh mới không ghét vị ngọt của đồ hộp.
Tô Hạc Đình hỏi: “Ăn ngon không?”
Tạ Chẩm Thư nắm tay cậu rồi đưa thìa lên miệng cậu, hai người cứ thế ăn hết hộp. Chị Đại bên kia lại nhắm nghiền mắt, chỉ có Tần vẫn nhìn chằm chằm phía này
Tô Hạc Đình đặt thìa xuống nghe “leng keng” khe khẽ. Tần bỗng bảo: “Mèo Con, bọn họ nói trong đầu cậu có một loại virus.”
Ánh mắt Tạ Chẩm Thư sắc lẻm quét qua, nhưng Tần lại không hề nao núng.
Lúc này tâm trạng Tô Hạc Đình đang tốt nên cũng chẳng ngại đôi co mấy câu với Tần, cậu bảo: “Cũng chưa chắc, có khi là có một hai ba bốn năm sáu loại cơ.”
Tần mặc kệ cậu nói nhảm, chỉ bảo: “Tôi hỏi cậu, loại virus này dễ dàng khiến người ta kích động, còn có thể phá nhiễu hành động đúng không?”
Tô Hạc Đình không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh cũng muốn nghiên cứu à?”
Tần nói: “Cậu trả lời tôi trước, có đúng không?”
Tô Hạc Đình: “Đúng rồi.”
Tần bỗng im lặng, Tô Hạc Đình thấy lạ, bèn liếc qua thì phát hiện vẻ mặt Tần ngỡ ngàng, y ngồi trơ như phỗng.
Tô Hạc Đình: “Làm sao, anh cũng nhiễm virus à?”
Vốn cậu chỉ định đùa thôi, ai dè sắc mặt Tần dần thay đổi, Mèo lập tức nghĩ: Không ổn rồi.
“Sao lại là virus cơ chứ,” Tần tự lẩm nhẩm, “Nhầm rồi… Sao lại thế?”
Tạ Chẩm Thư nhận ra có gì đó sai sai: “Sao?”
Tần xoay mình đứng dậy, còng cảm ứng giữa cổ tay lập tức lóe lên. Y không sợ ánh mắt của ai, nói: “Cậu nhiễm virus được bao lâu rồi? Một năm? Hai năm?”
Tô Hạc Đình “Ờm” tiếng như đang suy nghĩ. Cậu chống cằm, thấy ánh mắt của Tần rất không thành thật, dường như cậu cảm giác được gì đó, nhưng vẫn đáp linh tinh: “Một năm hai năm đều có thể, tôi không nhớ rõ nữa.”
Tần nói: “Đừng có vòng vo, có phải ngay từ đầu cậu đã nhiễm virus rồi không?”
Tô Hạc Đình: “Ừ.”
Tần đã lấy được câu trả lời, người y đung đưa một hồi rồi lại ngồi xuống sô pha, lần này ngay cả Tần Minh cũng nhận ra có gì đó không ổn, cậu ta gọi “Ông chủ”, nhưng Tần vờ như không nghe thấy.
Chị Đại đưa khăn qua: “Ông chủ Tần, lau mồ hôi đi.”
Mồ hôi chảy mướt mát bên trán Tần, tình trạng này quả thực rất lạ, y vốn là một người rất nhẫn nại, chẳng hiểu tại sao tự dưng lại thành ra thế này. Chỉ nghe thấy y nói: “Tôi nhầm rồi.”
Tạ Chẩm Thư: “Nói rõ ra đi.”
Tần nói: “Không phải Mèo Vằn Xám có bệnh, mà là cậu có bệnh.”
Tai mèo của Tô Hạc Đình gập lại: “Anh dùng từ cẩn thận chút đi, tôi có virus chứ không phải có bệnh.”
Tần siết chặt ngón tay: “Vì virus của cậu nên bọn họ mới bị nghiện thuốc!”
Lòng Tô Hạc Đình trầm xuống, nhưng mặt vẫn khẽ cười: “Cái này cũng trách tôi được ư?”
Tần chỉ vào Tần Minh: “Tần Minh cũng có, nên tôi mới thêm quy trình tự nổ cho nó để đề phòng nó bị mất kiểm soát khi lên cơn kích động. Không chỉ nó với Mèo Vằn Xám, tất cả những người lai sao chép lại dữ liệu của cậu đều mắc virus này!”
“Virus gì? Em có virus ư?” Tần Minh trơ ra, nhưng cậu ta vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng của Tô Hạc Đình trước khi ngất xỉu, phản ứng rất nhanh, “Hóa ra không phải do tao lây mà là mày lây, Mèo Con!”
Tô Hạc Đình: “Hơ, lây cái gì mà lây, dữ liệu của tao là do bọn mày ăn cắp cơ mà.”
Cậu đáp thế cũng có thể coi như là thầm chấp nhận, ban đầu Tô Hạc Đình cũng đinh ninh là do đấu trường, để thi đấu thêm hiệu quả, đấu trường rất hay sử dụng một vài mánh khóe kích động không quá quang minh chính đại, nhưng qua một thời gian dài thì virus càng xuất hiện thường xuyên hơn, vượt quá cả yêu cầu thi đấu. Tô Hạc Đình từng lùng sục những thông tin liên quan, chỉ có một số ít tuyển thủ khi nhắc đến liên kết trực tiếp sẽ nảy sinh cảm giác k1ch thích nhẹ, nhưng còn lâu mới tới nỗi có thể ảnh hưởng đến hành động. Vả chăng không chỉ có một ông chủ tham gia đánh cược tuyển thủ, đấu trường chẳng tội gì tự đi đập bảng hiệu của mình.
Ngoài ở đấu trường ra thì Tô Hạc Đình không hề liên kết ở bên ngoài, cậu luôn rất thận trọng, mà má Phúc là người có nhiều cơ hội ra tay nhất lại không cần phải sử dụng loại virus này, nếu bà muốn khống chế Tô Hạc Đình thì ngay từ khi Tô Hạc Đình bất tỉnh do trọng thương bà đã có thể ra tay rồi.
Sau khi Tô Hạc Đình nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại duy nhất một khả năng, đó chính là trước khi cậu tiến vào khu sinh tồn, virus đã ẩn nấp sẵn trong đầu cậu. Cậu từng được liên kết ở khu Quang Quỹ, còn bị xóa bỏ ký ức, đây chính là “chuyện lớn” mà cậu nói.
“Chuyện này tôi mới phải là người ngạc nhiên chứ,” Tô Hạc Đình cầm thìa lên gõ vào chiếc hộp rỗng, “anh ngạc nhiên như thế làm gì?”
Tần cong mình ho khù khụ, dường như chuyện này đã làm rối loạn tinh thần y, lúc chống người dậy trông y cực kỳ chật vật. Tần Minh khó sửa tính, bèn sấp ngửa bưng nước nóng tới cho y.
“Tôi đoán sai rồi,” Tần không uống nước, y nâng khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt u ám lên, “tôi tưởng rằng bố tôi muốn chế tạo một đội quân Báo Đen nên mới sử dụng dữ liệu của cậu, nhưng dữ liệu của cậu có vấn đề, không thể nào có chuyện ông ấy không biết được.”
Lão Tần chuyên về phẫu thuật cải tạo, ông ta còn khôn ngoan hơn cả Tần, nếu ông ta biết dữ liệu của Tô Hạc Đình có vấn đề mà vẫn tiếp tục sao chép thì chứng tỏ trong chuyện này còn có lý do kỳ quặc hơn.
Tạ Chẩm Thư: “Có một chuyện, có thể ông chủ Tần không biết.”
Tần nói: “Tôi không biết sao?”
Tạ Chẩm Thư ngồi trên băng ghế, thu chiếc thìa đang khua khoắng loạn xạ của Mèo Con lại. Anh rút khăn tay ra lau thìa, động tác ấy hết sức bình thường, nhưng nó lại mang một vẻ thong thả khiến người ta tin tưởng một cách khó hiểu.
“Ban đầu cha anh không hề muốn sao chép dữ liệu của Mèo, thứ mà ông ta muốn sao chép chính là vật thí nghiệm số 98342 chạy trốn khỏi thí nghiệm Săn bắn Hạn thời, chẳng qua là 7-001 giấu 98342 quá kỹ nên ông ta không tìm được, chỉ đành nghĩ tới môt con đường khác.”
Chuyện này đã được Huyền Nữ và Chị Đại kiểm chứng, nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một thí nghiệm để tranh giành sự tin sủng giữa lão Tần với Vệ Đạt, song Tạ Chẩm Thư còn suy đoán khác.
Anh nói: “Dựa vào mối liên hệ giữa Hình Thiên với khu Quang Quỹ, với tài liệu thí nghiệm quan trọng tới vậy, bọn họ sẽ không cho cha anh với Vệ Đạt xem miễn phí đâu.”
Tần nhạy bén hỏi: “Ý anh ‘bọn họ’ là ai? Hình Thiên ư?”
Tô Hạc Đình: “Ồ, quên không bảo anh, chúng tôi phát hiện Tổng đốc đã ngầm móc ngoặc với hệ thống Chủ thần ở khu Quang Quỹ từ lâu rồi, giờ ông ta không chỉ là một con quỷ không đầu mà còn là Hình Thiên chân chính chết không xong, thế nên cái ‘bọn họ’ mà anh đang bảo là ai cơ?”
Tần xem chừng hơi bất ngờ, hỏi tiếp: “Hệ thống Chủ thần? Hình Thiên có dính dáng tới hệ thống Chủ thần ư?”
Y bỗng quay sang nhìn Chị Đại, Chị Đại vừa cầm một tờ giấy vụn lên, bình thản đáp: “Nhìn tôi cũng vô ích, tôi cũng vừa mới biết thôi.”
Tần nói: “Không thể nào, bố tôi chưa từng hợp tác với hệ thống Chủ thần.”
Có thể tin câu này của y, với tư cách là mụn con trai độc đinh của lão Tần, mọi thứ y biết đều do lão Tần cầm tay chỉ dạy, nếu lão Tần quả thực từng qua lại với hệ thống Chủ thần thì chắc chắn sẽ không lừa y.
Tạ Chẩm Thư nói: “Ông ta hợp tác với Hình Thiên, Hình Thiên lại hợp tác với hệ thống Chủ thần, không thể phân tách quan hệ hai người.”
Hai mắt Tần càng vằn tia máu, y vội nói: “Chuyện đấy thì liên quan gì đến việc bố tôi tiếp tục sao chép dữ liệu của Tô Hạc Đình?”
Tạ Chẩm Thư lật chiếc thìa đã lau sạch lại, nói: “Tôi nghĩ rằng những tài liệu mà cha anh lấy được đều do hệ thống Chủ thần đưa, có điều Hình Thiên đứng ra làm trung gian để ngụy trang nên cha anh vẫn tưởng rằng mình đang làm việc cho Hình Thiên mà thôi.”
Mấy hôm nay anh rất ít khi lên tiếng, song những thông tin qua tai lại không lọt một chút nào.
“Tôi có suy đoán này, để tôi nói từ đầu nhé. Dựa theo hiểu biết của tôi với hệ thống Chủ thần thì chuyện tìm kiếm vật thí nghiệm số 98342 không cần phải giao cho cha anh với Vệ Đạt làm, bởi vì bọn chúng đã điều khiển được vũ khí chiến tranh, khả năng sinh tồn của chúng trong hoang dã mạnh hơn loài người, nếu ngay đến bọn chúng cũng không tìm được 98342 thì cha anh với Vệ Đạt lại càng không tìm được.”
Cả lão Tần lẫn Vệ Đạt đều không tìm được 98342, muốn tiếp tục làm việc với Hình Thiên thì bọn họ chỉ còn nước tìm cách khác. Bởi thế, hệ thống Chủ thần đã mượn tay Hình Thiên, giao những tài liệu thí nghiệm về Tô Hạc Đình cho bọn họ để bọn họ biết tới sự tồn tại của Tô Hạc Đình. Lão Tần do đó bắt đầu thu thập cơ man người bị thương tật, hòng tìm kiếm Tô Hạc Đình trong số họ.
Chị Đại: “Đầu xuôi đuôi lọt đấy, tôi tìm được Mèo Con cũng là vì thông tin lấy được từ Hình Thiên.”
Tần Minh: “Chúng nó muốn tìm thì tìm, việc gì phải sao chép hắn? Khu sinh tồn rộng lớn như thế, tìm Mèo Con dễ hơn sao chép hắn chứ!”
Cậu ta nói bừa mà lại nói trúng vào điểm mấu chốt, đúng vậy, nếu hệ thống Chủ thần biết Tô Hạc Đình đang ở khu sinh tồn thì tại sao chúng không trực tiếp lợi dụng Hình Thiên để tóm Tô Hạc Đình? Dù là nhằm lùa Tạ Chẩm Thư ra thì cũng không cần phải vòng vo nhiều như vậy.
Tô Hạc Đình cũng lấy làm lạ: “Đúng nhỉ, việc gì phải làm thế?”
Tạ Chẩm Thư đặt chiếc thìa vào lại tay Tô Hạc Đình, nói: “Em nhớ cái hôm Chúc Dung đến không?”
Tô Hạc Đình: “Em nhớ… nhớ phần trong ký ức của anh.”
Tạ Chẩm Thư: “Chúc Dung định giết em, nhưng em không chết.”
Tô Hạc Đình nắm thìa: “Bởi vì vụ nổ lớn xảy ra, em rơi khỏi hộp, trời xui đất khiến thế nào lại ngắt liên kết. Được rồi, chỗ này thì là em đoán thôi chứ em không nhớ cụ thể, nhưng chắc cũng đại khái như vậy, dù sao thì ngày Chúc Dung đến tìm em là thật.”
Nguyên nhân Vụ nổ lớn xảy ra còn là bí ẩn, Hình Thiên tuyên bố là do bọn họ làm, chỉ mình Tạ Chẩm Thư biết không phải, vụ nổ lớn ấy bắt đầu từ nội bộ khu Quang Quỹ. Nhưng vụ nổ ấy rất then chốt, nó giúp Tô Hạc Đình thoát chết trong chân tơ kẽ tóc. Chí ít Tạ Chẩm Thư có thể xác định là hệ thống Chủ thần tuyệt đối không muốn để Tô Hạc Đình chạy thoát, bọn chúng cũng bị bất ngờ bởi vụ nổ ấy, vì thế mới bỏ lỡ cơ hội bắt nhốt Tô Hạc Đình, dẫn đến việc Tô Hạc Đình tiến vào khu Sinh tồn.
Tô Hạc Đình ngả mình ra sau, cậu sờ sờ cằm đăm chiêu: “Càng lúc càng mâu thuẫn, nếu Chúc Dung ban đầu đã quyết tâm giết em thì sao giờ không giết đi? Còn để cho người khác sao chép em, chính em đang ở đây cơ mà…”
Tạ Chẩm Thư nói: “Có một khả năng.”
Tô Hạc Đình ngoái lại nhìn Chỉ huy. Hai giây sau, như thần giao cách cảm, bọn họ đồng thanh nói: “Vì một sự kiện nào đó, bọn họ vừa cần em, lại không thể bị em phát hiện.”
Vừa dứt lời, cả phòng im lặng.
Chị Đại nói: “Thế này thì rõ rồi, bọn chúng hy vọng có thể sao chép cậu để giải quyết một sự việc nào đó, thế nên chúng vừa giục lão Tần với Vệ Đạt làm thí nghiệm, vừa lợi dụng Hình Thiên nhốt cậu ở khu sinh tồn.”
—Đúng thế.
Khu Sinh tồn số 03 là khu vực thu nhận người lai được thành lập sau Vụ nổ lớn, kể từ đó về sau mọi người không được phép giao tiếp trao đổi thông tin với nhau nữa, chỉ có thể sử dụng lưới an toàn của riêng mình. Thế nên khi Tô Hạc Đình tỉnh dậy, cậu đã ở trong nhà tù.
【 Chúng ta sống giữa đám đông, từng giây từng khắc. 】
Đây là danh ngôn của Artemis, hiển nhiên hệ thống Chủ thần cũng rất tán thành, bọn chúng – rốt cuộc bọn chúng thế nào? Vòng vo như vậy lại không giống hành vi tác oai tác quái của bọn họ ở khu Quang Quỹ.
“Có khả năng virus màu xanh lục,” Tô Hạc Đình nói, “ở trong khu trừng phạt em đã bị nhiễm, bọn chúng dựa vào phát hiện ấy để tìm ra tung tích của em.”
Kế hoạch của hệ thống Chủ thần đang xuôi chèo mát mái, đáng tiếc thay hiệu quả sao chép lại không hề lý tưởng, bằng không nhà họ Tần đã chẳng làm đến bây giờ, điều này cũng chứng tỏ vấn đề mà hệ thống Chủ thần muốn giải quyết vẫn chưa được giải quyết, bọn chúng đang đứng trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Chị Đại nói: “Hay là hỏi ông chủ Tần đi, trọng điểm sao chép của cha anh là gì? Là vẻ ngoài tương tự Mèo Con hay là năng lực tương tự Mèo Con?”
Tần im lặng, hôm qua y cho nổ khu sinh tồn mà lại không thể nổ chết Vệ Đạt và Tổng đốc, hôm nay lại được hay bọn chúng có dính dáng đến hệ thống Chủ thần, chuyện này liên lụy tới cả khu sinh tồn, dựa vào một mình y thì chắc chắn không thể xử lý ổn thỏa được, thà nhân cơ hội này bắt tay giảng hòa với đám Tô Hạc Đình còn hơn, đúng khi trong tay còn có lá bài dữ liệu thí nghiệm.
“Các anh em cậu đang ở Chợ giao dịch, Tần đáp một nẻo, hai tay đan chặt vào nhau, “bảo má Phúc đi đón người đi, dữ liệu thí nghiệm cũng ở đó.”
Y rất thức thời, như một con tắc kè thực thụ.
Tô Hạc Đình lên tầng gọi điện cho má Phúc, má Phúc bảo đã biết. Sau khi cúp máy, cậu không xuống tầng luôn mà ngồi bên cửa sổ trên tầng, qua lớp thủy tinh nhem nhuốc loang lổ, cậu chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.
Lúc Tạ Chẩm Thư đi lên, anh trông thấy vẻ mặt của Mèo khuất trong bóng tối lờ nhờ. Những tính từ sặc sỡ đã biến mất, Tô Hạc Đình có thể biến thành một chú mèo mun thực thụ. Cậu ngồi trong bóng tối, không sợ hãi cũng chẳng hoảng hốt, một vẻ gần như lạnh lùng xuyên qua ánh mắt cậu, chỉ lúc này cậu mới như một Báo Đen.
“Sao không kêu em?” Tô Hạc Đình phát hiện Chỉ huy, cậu nghiêng đầu, trong ánh mắt tròn xoe không có vẻ công kích, chỉ có chút ranh mãnh, “Không được nhìn trộm đâu.”
Tạ Chẩm Thư giơ tay lên, tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, hỏi: “Có ai ở đây không?”
Tô Hạc Đình: “Có, nhưng giờ gõ cửa cũng không kịp nữa rồi, không lấp li3m được chuyện nhìn trộm đâu.”
Tạ Chẩm Thư đành khoanh tay chịu trói, anh khom mình vào trong ngồi xuống cạnh Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình kéo tay anh vẽ ngoằn ngoèo một lúc trong lòng bàn tay, anh hỏi: “Viết bản án à?”
Tô Hạc Đình: “Là thông báo người thân đến nhận, trông anh mới vi phạm lần đầu nên em tha cho anh.”
Tạ Chẩm Thư bị vẽ buồn bèn đổi khách thành chủ, chộp luôn người thân vào lòng bàn tay. Anh quay đi nhìn theo hướng mà Tô Hạc Đình vừa nhìn, hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Tô Hạc Đình khai thật: “Đang nhìn máy bay, với nhìn kính.”
Máy bay thì ổn, còn kính lại vừa bẩn vừa đục, những vệt mưa hôm qua còn cáu lại bên trên như mì phơi nắng.
Tô Hạc Đình nói: “Hồi còn ở trong Săn bắn Hạn thời, cứ hay bảo phải chạy ra khỏi lồng kính. Giờ đã chạy rồi mà không ngờ vẫn đang trong lồ ng kính.”
Hình Thiên biến thành Chúc Dung, quả là một cú sốc. Mấy hôm trước cậu còn thấy lạ sao khu sinh tồn không phát động tấn công khu Quang Quỹ nữa, giờ thì chân tướng đã rõ ràng rồi, chúng đã sớm mai phục sẵn bên người.
Tạ Chẩm Thư: “Coi như bọn chúng thắng một trận nhỏ, giờ chạy vẫn đuổi kịp mà.”
Tô Hạc Đình chọc đuôi vào đầu gối Tạ Chẩm Thư, mũi nhọn chọt chọt mấy lần làm rụng mấy sợi lông ra, rất giống tâm trạng ảo não của cậu. Cậu lại nhìn cửa sổ: “Chúc Dung sống lại, lại còn bắt tay với Vệ Đạt, em lo nó sẽ điều khiển liên kết, kiểm soát tất cả máy bay.”
Tàu điện ngầm ở khu sinh tồn không thể cầm cự, nếu Chúc Dung kiểm soát máy quay, mọi người sẽ không thể che giấu hành tung nữa, dù Tần có thể lấy được giấy thông hành ra ngoài từ Chợ giao dịch thì bọn họ đông người như thế này cũng không thể cùng rời đi.
Tạ Chẩm Thư lại bảo: “Chúc Dung có thể không làm được đâu.”
Tô Hạc Đình ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Ngôi sao chữ Thập của Chỉ huy lóe lên, đong đưa khi anh suy tư. Cặp mắt anh đen nhánh, anh nhìn Tô Hạc Đình, bảo: “Nó vốn rất nóng nảy, nó từng chương trình của nó không ổn định. Sau khi tôi chém đầu nó thì nó càng phát điên, thậm chí không thể kiểm soát bản thân nữa.”
“Không thể kiểm soát bản thân…” Tô Hạc Đình dừng gõ đuôi, “Anh nói thế em lại nhớ lần nào xuất hiện nó cũng phát nổ. Được thôi, một kẻ không thể tự kiểm soát đóng vai Tổng đốc, bảo sao bình thường nó không chịu tiếp ai, thì ra là biết mình sẽ bị lộ tẩy.”
Suy nghĩ kỹ thì Chúc Dung bị phát nổ chỉ có thể chờ người khác tới cứu, chứng tỏ nó không cao siêu như Tô Hạc Đình tưởng tượng. Nếu nó đóng giả làm con người còn khó khăn như vậy thì càng không thể nào có chuyện nó kiểm soát được máy quay giám sát ở khu sinh tồn.
Tô Hạc Đình bấm bụng: Lạ thật, càng lúc càng lạ. Chúc Dung không ổn định, vậy tại sao hệ thống Chủ thần còn muốn để nó chạy lông nhông khắp nơi? Khu trừng phạt có nó thì thôi, nhưng đến cả khu sinh tồn cũng giao cho nó thì quá là khó tưởng.
“Tuy nó không thể kiểm soát máy quay…” Tô Hạc Đình nói, “Nhưng Vệ Đạt lại giữ chặt nó như vậy thì chắc chắn nó có tác dụng lớn khác. Ôi, giá mà Giác ở đây thì tốt biết mấy.”
Mèo tựa vào tường, chậm rãi tuột xuống. Hai tai mèo bạnh ra sau, chân gập lại, cả người như một quả bóng lông.
Tạ Chẩm Thư: “Em định nhờ nó làm gì?”
Tô Hạc Đình: “Nhờ nó xem trộm hành tung với ghi chép của Chúc Dung, nếu có chỗ gì lạ thì chắc chắn nó sẽ phát hiện ra.”
Tạ Chẩm Thư vẫn đang nắm tay Mèo, nghe thế mới “Ừm” tiếng, có hơi lơ đễnh. Máy bay ở đằng xa lởn vởn mãi không đi, còn có tiếng còi cảnh sát réo ầm ĩ đứt quãng, dường như anh đang suy tư gì đó, chỉ là chưa biểu lộ ra.
Tô Hạc Đình bỗng dùng đuôi chọt vào eo Chỉ huy, hỏi: “Anh đang nghĩ gì bí mật thế? Trông trịnh trọng vậy.”
Tạ Chẩm Thư: “Có một chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu.”
Tô Hạc Đình cười: “Ồ? Nói nghe coi.”
Tạ Chẩm Thư: “Chuyện liên quan đến nhóm Đông Phương.”
“Chuyện đó sao,” Tô Hạc Đình đã nhớ ra, hôm ấy trên sân thượng Chỉ huy cũng từng kể, “chuyện đó rất lạ.”
Lúc Chúc Dung giết Tô Hạc Đình nó cũng đã phá hủy cả khu trừng phạt, thế nên toàn bộ người chinh phục đều bỏ mạng. Tạ Chẩm Thư có thể sống sót là bởi vì ngôi sao chữ Thập có chức năng tái lập vô hạn, vậy những người khác đâu rồi?
Tô Hạc Đình: “Anh gặp bọn họ ở đâu?”
Tạ Chẩm Thư nghiêng mặt: “Ở đống phế tích.”
Chúc Dung lợi dụng ảo ảnh của Càn Thát Bà để giam giữ anh, cho tới khi anh chém đầu Chúc Dung anh mới thoát được. Khoảng thời gian ấy nhằm tìm kiếm Tô Hạc Đình, anh ở trong thực tế rất lâu, cho tới biết thông tin Tô Hạc Đình đã chết rồi anh mới quay về khu trừng phạt.
Tạ Chẩm Thư nói: “Hệ thống Chủ thần đã cải tạo khu trừng phạt, lúc tôi lên mạng trở lại nó khác đi rất nhiều. Tôi muốn về nhà nên đã đi về khu căn cứ, lúc đi ngang qua khu phế tích thì phát hiện có dấu vết của người ở đó, sau đó gặp tiểu đội ấy.”
Tô Hạc Đình lấy làm lạ: “Chỉ còn lại một tiểu đội thôi sao?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Đúng hơn là chỉ còn một tiểu đội người sống sót.”
Khu trừng phạt chưa đóng lại hẳn, chứng tỏ hệ thống Chủ thần vẫn còn cần nó, cho nên có người sống sót mới không lạ, lạ chính là tiểu đội. Người sống sót chết đi một nhóm thì hệ thống Chủ thần có thể bù vào, nhưng người chinh phục lại khác, bọn họ do Tạ Chẩm Thư và Tô Hạc Đình sáng lập ra, khi có Giác ghi chép thông tin, lại còn trong tình hình ấy thì không thể nào xuất hiện thành viên mới được.
Tô Hạc Đình giơ chóp đuôi lên, lặng lẽ nhìn nó một hồi. Cậu hiểu Tạ Chẩm Thư, Chỉ huy thấy lạ thì tất nhiên là đã điều tra qua. Nói cách khác, nhóm Đông Phương, Hoa Chi đều xuất hiện vô căn cứ.
“Lúc em nói chuyện linh tinh với Tiểu Cố, anh ta còn nhắc tới cả vợ con cơ,” Tô Hạc Đình ngẩng lên nhìn Tạ Chẩm Thư, “Đông Phương cũng có ký ức về khu chào đời, bọn họ không giống người giả.”
Nếu bọn họ có vấn đề thì không thể nào Tạ Chẩm Thư lại không phát hiện ra. Huống hồ dựa theo những phát hiện của người chinh phục, chỉ có người thật mới chảy máu trong khu trừng phạt, dáng vẻ của mọi người lúc kề vai chiến đấu cũng không giống giả.
Tô Hạc Đình nói: “Có hai khả năng, một là lúc ghi chép thông tin Giác đã bỏ sót bọn họ, dẫn đến việc chúng ta không thể điều tra bọn họ gia nhập nhóm người chinh phục từ bao giờ. Hai là bọn họ trước đây không tồn tại, sau này khi Chúc Dung giết em bọn họ mới xuất hiện ở khu trừng phạt. Nếu là cái thứ hai thì ký ức của bọn họ đều đã bị chỉnh sửa.”
Cái phương thức sửa đổi quen thuộc này khiến Tô Hạc Đình không khỏi nghĩ tới Artemis, trong thí nghiệm Săn bắn, nó dùng chính chiêu này để trêu đùa mọi người. Nhưng khu trừng phạt xuất hiện sau khi Artemis biến mất, chưa kể nếu nhìn lại thì các thành viên của tiểu đội đâu hề làm hại Tạ Chẩm Thư.
Nếu không phải hệ thống Chủ thần thì chỉ có Giác mới làm được, nhưng tại sao Giác phải làm thế?
Tô Hạc Đình ve vẩy chóp đuôi, nghĩ đến đau cả đầu. Đúng lúc ấy, cửa dưới tầng mở ra, hẳn là bọn má Phúc đã quay về. Cậu thu chân vào, nói: “Được rồi, lần sau lên mạng em sẽ quan sát…”
Chị Đại mở cửa, người đi vào là Hòa Thượng. Hòa Thượng nói gì đó, Chị Đại nghe xong bèn gọi Mèo Con. Chị ta nghiêng người chỉ lên gác xép: “Má Phúc đã cử mấy người máy phục vụ đến Chợ giao dịch, kết quả còn chưa đến cửa đã bị tổ vũ trang mai phục sẵn ở gần đó tấn công.”
Hòa Thượng phủi bụi trên người, nói: “May không cử người đi, chứ không thì chuyến này…”
Tô Hạc Đình cũng đoán được xung quanh Chợ giao dịch có mai phục nên mới cố tình gọi điện cho má Phúc, cậu cũng không ngạc nhiên. Cậu thu đuôi về, nghĩ người không sao là được.
Hòa Thượng đang hỏi Tần tình hình Chợ giao dịch, nói tới: “… Toàn là bom, không một người thật nào… Chỉ có tổ vũ trang không biết nên vẫn đi vào trong…”
Tô Hạc Đình bỗng dừng lại, cậu níu Tạ Chẩm Thư, lập tức nhớ tới một chuyện.
“Lúc em bị Chị Đại đưa vào khu trừng phạt, chị ta có bảo em chuyện này,” ngón tay cậu dần níu chặt, “ngoài anh ra, trong khu trừng phạt không có ai là người thật cả.”