Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 52: Ôm người




Hòa Thượng nhắm mắt niệm “A di đà Phật”, gã lau máu trên mặt, đang muốn chào hỏi Tạ Chẩm Thư thì xe áp giải đã rung chuyển.

Chiếc xe chở hàng cỡ lớn phát động tấn công đầu tiên xuyên qua đoàn xe như một con cá trê, chộp lấy buồng xe áp giải bằng móc câu hình móng vuốt, cưỡng ép giằng ra.

Thân xe áp giải nghiêng đi, va vào chiếc xe bọc thép bên đường. Trong xe rung lắc kịch liệt, cáng lật nghiêng, tất cả chai lọ đều rơi vỡ hết.

Giai Lệ đang điều khiển móc câu trong xe hàng nói: “Thứ đồ chơi này khó điều khiển thật.”

Ẩn Sĩ hét một tiếng dài inh ỏi. Tầm mắt y ở cao nhất, có thể nhìn thấy ánh lửa “phừng phừng phừng” bùng lên ở xung quanh.

Giai Lệ bảo: “Đừng hét nữa, xe chống đạn mà!”

Ẩn Sĩ cầm tay lái, đáp: “Vậy cũng vẫn sợ!”

Giai Lệ kéo cần điều khiển hai lần, nhìn thấy xe bọc thép quân đội của Vệ Đạt đang áp sát hai bên, lấp kín đường đi trước mặt xe áp giải. Chị nói: “Ông sợ cái chim ấy! Mẹ! Đường tắc hết rồi!”

Má Phúc đang uống trà bằng tách sứ viền hoa trong buồng xe, dù bên ngoài đang đánh nhau tóe lửa nhưng bà vẫn chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Bà chép miệng, để tách trà xuống, nhìn vào gương cầm tay dặm thêm lớp son môi, nói: “Đừng làm phiền, chờ một lát.”

Giai Lệ nhìn màn hình chằm chằm, thấy Tạ Chẩm Thư ôm Tô Hạc Đình lách ra khỏi lỗ thủng trên nóc xe áp giải. Chị đẩy mạnh cần điều khiển, nói: “Ra đi!”

Má Phúc vỗ cái gương một cái, bảo: “Bắn đi.”

Ẩn Sĩ giơ ngón tay, run lẩy bẩy ấn vào nút khai hỏa.

Vách chống đạn ở bên hông xe chở hàng chậm rãi hạ xuống, má Phúc đeo kính đen lên, hai tay cầm súng, cả bốn cánh tay máy đều cầm đại bác, tất cả đều chĩa ra ngoài. Bà mím đôi môi đỏ mọng, hét lớn: “Hế lô mấy thằng ranh con, mèo mẹ đến rồi đây!”

Tiếng đại bác nhất thời vang rền, nghe thấy cả tiếng cười gằn của má Phúc lẩn khuất trong đó. Phong cách tấn công của bà chính là oanh tạc, bốn họng súng đại bác thay nhau nã đạn, trên người bà vác cả một kho vũ khí.

Có má Phúc yểm trợ, áp lực vào xe áp giải giảm đi nhiều. Tạ Chẩm Thư đã ôm Mèo trèo lên nóc, có hai tên lính của Vệ Đạt đang leo lên từ hai bên hông xe, anh buông một tay ra, đánh ngã một thằng trong số đó trước.

Tên còn lại rút súng, nhưng mà tốc độ quá chậm, súng mới ra khỏi bao người đã bị đạp văng vào móc câu. Lưng gã vừa va vào các chi tiết máy trên móc câu ngực đã ăn luôn một đá.

Tên lính “ọe” một tiếng, trượt xuống dọc theo đám máy móc. Tạ Chẩm Thư nâng cao gối, thúc mấy cú rõ nặng vào họng gã, khiến đối phương toi mạng tại chỗ.

Móc câu hình móng vuốt buông chiếc xe áp giải ra, giữ nguyên tư thế nắm hờ. Tạ Chẩm Thư ôm Tô Hạc Đình chạy hai bước trên nóc xe áp giải rồi nhảy lên móc câu.



Cái móc được nâng cao lên, dưới sự điều khiển của Giai Lệ nó lao vút qua khói lửa, áp sát buồng xe hàng.

Vệ Đạt đã biến sắc, lão gõ gậy vào ghế xe, hét to: “Bắn bọn nó!”

Má Phúc vén vạt áo khoác lên, mấy quả lựu đạn lao ra trước, dứt khoát lật ngã xe bọc thép. Giữa khói bụi và lửa cháy bà làm một động tác cúi chào rồi ném một đồng tiền xu cứng rắn ra xa.

Má Phú cởi kính râm ra, nói: “Tối nay má trả tiền.”

Móc câu được rút lại buồng, các chi tiết máy quay về chỗ cũ, động cơ hạ nhiệt lập tức phun khí lạnh. Tạ Chẩm Thư ôm lấy lưng Tô Hạc Đình nhảy xuống.

Trán Tô Hạc Đình dụi vào ngực Tạ Chẩm Thư, nghe được tiếng tim đập “thình thịch” ấy mà cậu cứ tưởng là của mình, bèn túm chặt ngực áo sơ mi hơn nữa, trong tiềm thức cậu sợ mình sẽ chết vì tim đập quá nhanh mất thôi.

“Mèo,” trên tay Tạ Chẩm Thư toàn là máu, lúc ôm mặt Tô Hạc Đình bị dính phải, anh dùng tay áo lau cho cậu, liên tục gọi cậu, “Tô Hạc Đình.”

Cửa xe mở ra, trong vòng có mấy giây mà má Phúc đã đổi sang mặc váy. Bà đeo tóc giả màu đen được búi lên thật cao, trên tóc còn cài đóa hoa. Trông thấy tình hình trong buồng xe, bà hơi nhíu mày nói: “Chậc… Đừng gọi nữa, thằng nhóc này không chết được đâu, để tôi xem một chút.”

Bà đi vào trong, cánh tay máy nhập lệnh vào vách xe, trục nâng lập tức biến đổi.

Tô Hạc Đình nằm xuống, ngực phập phồng kịch liệt. Mắt cậu trợn một nửa, trong con ngươi dị biệt chữ “X” hiện lên rõ rệt khác thường.

Má Phúc mở máy, nói: “Thằng ranh con sớm muộn gì cũng xong… Xin lỗi, trí nhớ của tôi hơi kém, anh họ Tạ phải không?”

Tạ Chẩm Thư “Ừm” một tiếng khẽ khàng, ngôi sao chữ Thập bên tai đung đưa nhè nhẹ. Anh tới quá gấp, thậm chí máy phun sương cải trang cũng chẳng đeo.

Má Phúc sờ cằm một cái, hết sức hài lòng với tiếng “Ừm” này.

—À không.

Đúng ra là bà hết sức hài lòng với một Tạ Chẩm Thư không đeo thiết bị phun sương cải trang.

Chữ “X” của Tô Hạc Đình liên tục nhấp nháy, ấy là kháng cự từ bản năng, ý thức cậu đã kiệt sức, không thể nào lên đồng với cái tín hiệu k1ch thích kia được nữa.

Má Phúc thẳng tay tắt mắt cải tạo đi, chữ “X” lập tức tắt phụt, con mắt mở một nửa cũng nhắm lại. Người cậu mê man, thiếp đi trong hơi thở đang dần trở nên bình phục. Bị ảnh hưởng bởi thuốc an thần nên cậu ngủ sâu hơn cả bình thường.

Những ảo giác cuồng loạn kia đã hoàn toàn tan biến, nhường chỗ cho giấc mơ đứt quãng mờ mịt.



***

“Tôi muốn gặp cậu.

“Mèo.

“Tôi muốn gặp cậu.”

Tai mèo của Tô Hạc Đình run lên, cậu không đỡ được những lời cứ lặp đi lặp lại ấy. Cậu khàn giọng nói: “Biết rồi biết rồi… Tôi đi tìm anh đây.”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ?”

Tô Hạc Đình bị tiếng “Ừ” này làm cho ngứa ngáy, không nhịn được muốn lăn một vòng, cuối cùng người còn chưa lăn được đã bị chặn lại. Ý thức cậu đã tỉnh táo hơn một chút, mở mắt ra là thấy đang mặt đối mặt với Tạ Chẩm Thư.

Tạ Chẩm Thư không đeo thiết bị phun sương cải trang, ngôi sao chữ Thập nằm trên gò má anh phát ra ánh sáng bạc le lói. Trong đôi mắt sắc bén của anh tràn đầy vẻ buồn bực, ngón tay cuộn lại đang nhéo Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình lim dim buồn ngủ, đối mặt với anh hồi lâu xong đột nhiên vểnh đuôi lên chọt vào bắp đùi anh, nói: “… Anh túm tôi hả?”

Tạ Chẩm Thư buông ngón tay ra.

Tô Hạc Đình bảo: “Nói cho anh một bí mật.”

Tạ Chẩm Thư không trả lời.

Cậu cười một tiếng: “Tôi mới vừa nằm mơ thấy—”

Gáy cậu chợt nặng nề, bị ấn vào trong lòng.

Tạ Chẩm Thư nhìn vách tường chằm chằm, trong mấy giây đằng đẵng ấy anh chẳng muốn tìm bất kỳ lý do nào cả. Đầu óc anh trống trơn, trừ tiếng hít thở của Tô Hạc Đình ra thì chẳng chứa nổi thứ gì khác.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Xin lỗi.”

Như là phạm phải điều gì cấm kỵ.

Nhưng cánh tay anh vẫn siết chặt, vùi mặt vào tóc Tô Hạc Đình, giọng nhẹ tênh như đang làm sai: “Tôi ôm cậu được không?”