Bóng tối vô cùng vô tận quấn chặt tay chân Mạc Dịch, lôi anh rơi xuống vực sâu không đáy.
Hết thảy màu sắc bị đánh tan loãng ra rồi cô đặc lại với nhau, hóa thành màu đen của màn đêm vĩnh hằng.
Sao cảm giác này lại quen thuộc đến thế…
Tựa như… Tựa như cơn ác mộng mà anh vẫn thường mơ thấy vậy.
Mạc Dịch hơi hoảng hốt, anh chỉ biết nắm chặt khung ảnh trong tay, kề sát bụng mình vào góc cạnh cứng rắn lạnh như băng của nó, để nhắc nhở bản thân rằng mình không phải đang mơ.
Đột nhiên từ đâu một cơn rét lạnh đến tận xương tủy ập tới, mang theo ác ý cùng oán niệm xuyên thấu trời xanh, hòa vào làm một với bóng tối xung quanh, nhào ra tấn công Mạc Dịch.
Tựa như cả thế giới này đang muốn dồn anh vào chỗ chết!
Báo động toàn thân kêu inh ỏi cảnh cáo nguy hiểm đến gần.
Mạc Dịch cứng đờ cả người, nỗi sợ hãi xuất hiện bất thình lình như đôi bàn tay vô hình túm chặt cổ họng, khiến không khí không thể lưu thông xuống buồng phổi anh. Tử vong chỉ trong khoảnh khắc khiến người ta không biết làm gì hơn ngoài run rẩy chờ đợi nó buông xuống đầu mình.
Thế nhưng khi oán niệm kia tiếp cận anh dường như cũng là lúc nó ngừng lại.
Khung ảnh trong lồng ngực Mạc Dịch đột nhiên rung lên bần bật!
Oán niệm lúc này như mãnh thú bắt được con mồi, như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, nó thay đổi mục tiêu, bổ nhào vào khung ảnh một cách vừa hung mãnh vừa tàn nhẫn.
Mạc Dịch chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh vọt tới giữa bụng, húc anh bay ra ngoài, lồng ngực lập tức trào lên mùi rỉ sắt tanh ngọt.
Rốt cục anh cũng rơi xuống mặt đất.
Mạc Dịch chật vật thở dốc vì đau, cuộn tròn người trên sàn nhà nhớp nhúa ẩm ướt. Toàn thân anh đau đớn rã rời, nhưng vẫn không là gì so với cảm giác như bị xé rách ra ở chân trái… Có lẽ chân anh bị gẫy rồi.
Chóp mũi lại ngửi thấy mùi ẩm ướt mục nát, giống thứ mùi luôn quanh quẩn trên hành lang.
Anh gắng sức chớp mắt nhìn sang.
Xung quanh không còn là bóng tối đen kịt nữa mà biến thành màu xám đục ảm đạm, mờ mờ ảo ảo, chỉ đủ cho anh nhìn thấy không gian bên cạnh mình.
Khung ảnh màu bạc giờ phút này đã vỡ nát tan tành, bị ăn mòn, xiêu vẹo và cháy đen như chịu sự tra tấn của một thứ sức mạnh phản nhân loại, nằm thoi thóp bên người anh.
Mạc Dịch rõ ràng thấy sức mạnh suýt chút nữa xé rách thân thể mình kia vốn dĩ định tấn công anh, thế nhưng khi chạm vào khung ảnh nó liền lập tức chuyển hướng. Thậm chí có thể nói rằng khung ảnh đã đỡ đạn thay cho Mạc Dịch.
Thật không dám tưởng tượng nếu không mang theo khung ảnh này thì giờ anh sẽ biến thành cái dạng gì.
Mạc Dịch không nhịn được cơn ho sù sụ thoát ra khỏi cổ họng mình, hai lá phổi như hai cái ống bễ hỏng, mỗi một lần ho lại đụng đến miệng vết thương khiến anh đau đến sa sầm cả mặt mày.
Đúng lúc này, khóe mắt liếc thấy một vật kỳ lạ nằm chính giữa khung ảnh xiêu vẹo khiến Mạc Dịch sửng sốt.
Bản năng mách bảo anh đây chính là đáp án mà bản thân tìm kiếm đã lâu.
Vì thế, có lẽ là do trời sinh giỏi chịu đau, anh vật lộn đứng dậy, khập khiễng bước về phía khung ảnh, khom lưng nhặt vật kia lên.
Đó là một trang giấy nhăn nhúm.
Bên trên có hình vẽ ngoáy trông khá quen, nguệch ngoạc vài nét đơn giản giống bút tích của một đứa trẻ con nghịch chơi, nhác nhìn như một con chim dị dạng.
Mạc Dịch thoáng sững người, trong đầu anh hiện lên một hình ảnh mơ hồ — trên tấm bảng đen trong phòng học của Triệu Thu Lam cũng có hình vẽ này.
Câu gợi ý duy nhất chưa có lời giải thích kia đột nhiên nảy ra trong trí óc anh vô cùng rõ ràng: yến không chân.
Tim Mạc Dịch đập thình thịch, anh lặt mặt sau của tờ giấy lên. Nó bỗng phát ra ánh sáng chói lòa khiến Mạc Dịch choáng váng đầu óc, không khỏi nhắm mắt lại quay đầu đi.
Bên tai anh từ đâu vang lên tiếng cãi vã. Mạc Dịch kinh ngạc mở mắt ra, thấy mình bỗng dưng lại xuất hiện giữa một hành lang dài.
Anh ngơ ngác ngước lên, chữ “4F” màu đen trên đỉnh đầu dường như làm đôi mắt anh đau đớn.
Mà cách đó không xa, tiếng cãi vã càng trở nên vang dội, Mạc Dịch nhăn mặt lê cái chân khập khiễng bước về nơi ấy.
Chỉ có một gian phòng đang mở cửa, trên lối vào in dòng chữ đậm nét đứng “Phòng hiệu trưởng”. Bên trong có hai người đàn ông đang tranh cãi nảy lửa, người đối diện Mạc Dịch cỡ năm sáu mươi tuổi, đầu hơi hói, khuôn mặt bàng hoàng thất thần.
Người còn lại là một thanh niên cao gầy. Gã quay lưng về phía Mạc Dịch, đang khoa chân múa tay nói gì đó: “… Xin ông, để tôi làm như vậy đi, không thì tôi phát điên mất!”
Người đàn ông trung niên kia không nói gì.
Gã thanh niên hơi kích động, tiếp tục nói: “Con nhóc muốn giết tôi! Ông không hiểu sao? Nó sẽ giết chết tôi mất! Tôi làm vậy chỉ là để tự vệ thôi!”
Người kia cũng nổi xung lên, đập bàn đứng dậy, khuôn mặt đỏ lựng, nước bọt văng tứ tung: “Thế thì ngay từ đầu cậu đừng động tay động chân với nó làm gì!”
Gã thanh niên tạm thời cứng họng, được một lát lại tiếp tục quát rất to: “Là, là do con kỹ nữ đó quyến rũ tôi trước! Làm gì có đứa con gái đứng đắn nào lại đi chụp loại ảnh như thế!”
“Dù vậy cậu cũng không thể… Cậu cũng không thể…” Người trung niên run run chỉ tay vào mặt thanh niên, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Gã kia ngồi sụp xuống ghế, vùi mặt vào giữa lòng bàn tay, rầu rĩ trả lời: “Tôi cũng đâu muốn như vậy, ai biết mới đẩy một cái, con nhóc đã… đập đầu vào bậc cầu thang…”
Gã đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Mạc Dịch cả kinh. Anh nhận ra khuôn mặt này: thanh niên này chính là gã đàn ông trong khung ảnh màu bạc, là con quái vật muốn giam giữ anh trong ảo cảnh kia.
Chỉ nghe giọng nói của gã khàn khàn âm u như tiếng rít của độc xà: “Giờ việc đã đến nước này, người chết cũng không thể sống lại được nữa, oan hồn nó ám tôi, tôi cũng đâu thể ngồi không chờ chết được.”
Thanh niên đứng lên, lấy trong túi ra một tờ giấy nhăn nhúm, đập lên trên bàn rồi mỉm cười điên dại: “Đại sư nói chắc chắn sẽ thành công, chúng ta chỉ cần thi thể của con nhóc là được.”
Người kia vẫn còn do dự.
Thanh niên đột nhiên quỳ thụp xuống, nước mắt giàn giụa van nài. “Con xin người, giúp con một lần này nữa thôi! Cầu xin người cứu con đi mà! Ba!”
Rốt cục người trung niên kia cũng bất chấp luân lý mà gật đầu.
Cảnh tượng lại một lần nữa biến mất sau ánh sáng chói lòa làm người ta không mở nổi mắt. Đến lúc có thể lấy lại được thị lực thì Mạc Dịch đã trở về trong không gian xám trắng kia rồi.
Anh cụp mắt đứng lặng một hồi lâu.
Giờ phút này tất cả các manh mối rốt cục đã liên kết hết với nhau, tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh trong đầu Mạc Dịch.
Tòa nhà này hẳn là hiện thân ba năm trung học của Triệu Thu Lam, quỷ quái ở mỗi tầng đều đối ứng với những sự việc mà năm đó cô từng trải qua.
Hanako ở tầng một, tương ứng với chuyện khi cô học năm nhất, mẹ cô giết chết ba cô rồi tự sát; ảnh chụp cử động ở tầng hai, tương ứng với việc cô bị bạo lực học đường rồi ép chụp ảnh khỏa thân ở năm hai; còn bậc thang ở tầng thứ ba, tương ứng là khi cô bị thầy giáo sàm sỡ, trong lúc vùng vẫy chẳng may đập đầu vào bậc thang mà chết.
Còn tên thầy giáo… chính là gã đàn ông trong khung ảnh kia.
Mạc Dịch cúi đầu tỉ mỉ quan sát tờ giấy nhăn nhúm trong tay mình, thấy có vài dòng chữ viết ngoáy cùng bức họa sơ sài, trải qua năm tháng đã bợt màu không còn nhìn được dấu vết gì nữa.
Anh cố gắng lắm mới nhận ra đó là một loại bùa phép thất truyền đã lâu, dùng để phong ấn linh hồn, khiến cho kẻ bị ếm không được luân hồi, không thể siêu thoát, không cách nào tác loạn được.
Đầu ngón tay Mạc Dịch vuốt nhẹ con chim dị dạng trên trang giấy, trong giây lát anh bỗng thất thần.
Rốt cục anh đã hiểu hình vẽ này là gì rồi.
Đây là một con chim yến*, hình tượng này cũng xuất hiện trong một số tài liệu về văn tự học.
Nó không có chân, suốt đời chỉ biết bay lượn không ngừng nghỉ, giống như Triệu Thu Lam vậy, bị giam giữ trong bất lực và tuyệt vọng, linh hồn cô không thể được giải thoát. Nhưng không giống chim yến bay mãi đến chết thì thôi, cô vốn dĩ đã chết rồi, cho nên “vĩnh viễn” với cô thật sự chính là không bao giờ có điểm kết thúc.
Mạc Dịch cứ vuốt mãi trang giấy, đến góc dưới cùng lại thấy nó hơi bị gập vào. Anh nghi hoặc lấy tay lần tìm, cạy mở nếp gấp ra.
Chỗ này vẽ một đồ án kỳ quái, bên cạnh là hàng chữ màu đỏ sậm ghi: “Kỵ lửa, cẩn thận.”
Mạc Dịch sững người ra một chốc, lúc ngẩng đầu lên đã thấy bóng tối vây quanh mình càng lúc càng nhạt đi, gần như phai ra thành màu xám trắng nhạt nhẽo, tầm nhìn trước mắt càng thêm rộng mở.
Lúc này anh mới phát hiện bản thân mình đang đứng trên một cái hố sâu hun hút hình chữ nhật, thoạt nhìn… rất giống hình dáng của toàn bộ tòa trường học này. Trong hố giăng kín những đường nét màu đỏ tươi làm người ta sợ hãi, nhìn như máu huyết còn nóng hổi, họa thành đồ án quỷ dị giống trên tờ giấy, mà ở mỗi một góc của đồ án này chất đầy hài cốt trắng hếu.
Trùng hợp là Mạc Dịch đang đứng tại vị trí trung tâm.
Anh hít sâu một hơi, thò tay vào túi quần, chạm phải một vật cứng lạnh như băng, bèn lấy ra ngoài.
Đó là một chiếc bật lửa màu bạc.
Mạc Dịch hơi cong môi, sâu trong ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu.
Anh không hút thuốc lá, thế nhưng ngày hôm qua trên đường về nhà, chẳng biết vì lý do gì, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại rẽ vào tạp hóa ven đường mua một chiếc bật lửa bỏ vào túi.
Anh đâu biết trước được tương lai, nói chi đến chuyện biết ngày hôm nay nó sẽ phát huy tác dụng.
Chẳng lẽ chỉ là tiện tay thôi sao?
Lòng Mạc Dịch rối như tơ vò, anh nắm chặt chiếc bật lửa đến mức lớp vỏ ngoài cũng ấm lên theo nhiệt độ cơ thể, tưởng chừng như làm thế có thể giúp bản thân bình tĩnh trở lại vậy.
— thôi kệ, hiện tại việc cấp bách là phải phá hủy trận pháp này.
Mạc Dịch đánh lửa rồi buông lỏng tay ra. Chiếc bật lửa theo lực hút của trái đất mà lộn vòng rơi xuống dưới. Khoảnh khắc chạm vào nét vẽ đỏ như máu trên mặt đất kia, nó thổi bùng lên trong nháy mắt rồi lan ra xung quanh rất nhanh, khiến nơi nơi chìm trong quang hỏa.
Đến khi những bộ hài cốt cũng bén lửa, bên tai vang lên vài tiếng “răng rắc” rất nhỏ cũng là lúc trên không trung xuất hiện mấy vết rạn nứt, dường như đến nước này cả bầu trời không chống chọi nổi nữa, vỡ tan tành thành vô số mảnh nhỏ đen đặc.
Sau đó trước mắt nhoáng lên một cái, Mạc Dịch đã đứng trên hành lang có dãy phòng học rồi.
Anh hoang mang nhìn một vòng xung quanh, nhận ra mình đang ở tầng hai, hơn nữa đúng vị trí khi vừa tiến vào ảo cảnh.
Mà ngoài ô cửa sổ bên cạnh anh, con số lập lòe ánh sáng xanh biếc giữa không trung hắc ám đã là “0:08”.
“— không!!!”
Bên tai vang lên tiếng rít khàn khàn thê lương, tựa một kẻ phải chịu đựng tất cả nỗi thống khổ trên cuộc đời này vậy:
“Tám phút! Chỉ còn có tám phút! Chỉ tám phút nữa thôi là tao đã có được hai linh hồn! Là tao có thể chạy thoát!!! Đừng mà —!”
Thanh âm này là?
Mạc Dịch sửng sốt, anh khập khiễng chạy đến bên thềm cầu thang.
Chỉ thấy khung ảnh màu bạc vốn dĩ treo trên vách tường đã tan biến gần hết, gã đàn ông bên trong cũng không thấy tăm hơi, chỉ có thứ chất lỏng đen thùi nùng thối rỉ xuống, chảy đến đâu ăn mòn cháy xém cả mảng tường nơi đó.
Hình như khóe mắt anh liếc thấy bóng dáng của một cô gái.
Nhưng khi Mạc Dịch quay đầu nhìn lại, nơi đó đã chẳng còn một bóng người.
Bên tai anh vang lên giọng nữ vui vẻ quen thuộc:
“Chúc mừng người chơi Mạc Dịch đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: sự trả thù ngọt ngào, điểm thưởng đã được gửi tới tài khoản, mời ngài nhận thưởng sau khi kết thúc màn chơi.”
Tinh thần căng thẳng đã lâu của Mạc Dịch trong chớp mắt được buông lỏng, những đau đớn bủn rủn khắp toàn thân giờ phút này mới ập đến như cơn thủy triều, khiến anh phải chống lên vách tường mới giúp bản thân khỏi ngã quỵ xuống.
Thế nhưng vách tường dưới bàn tay anh lại đột nhiên rung lắc, Mạc Dịch kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện nơi cuối hành lang bắt đầu sụp đổ, cả tòa nhà này đang dần vỡ vụn ra, nó như bị bàn tay kẻ nào lay động mà rung lên bần bật.
Mạc Dịch cả kinh, nháy mắt đã hiểu chuyện gì sắp xảy đến.
Cả tòa trường học này là quá khứ của Triệu Thu Lam, hay có thể nói là hiện thân cho oán niệm của cô. Một khi cô đã hoàn thành tâm nguyện “sự trả thù ngọt ngào”, nơi này cũng không còn lý do gì để tồn tại nữa…
Cho nên nó mới sụp xuống.
Song cửa sổ bị đè ép bởi vách tường đổ nát, trở nên xiêu vẹo rồi vỡ tung, rơi vào khoảng không phía sau, để lộ một đám gì màu đen chuyển động bên ngoài.
Lúc này Mạc Dịch mới phát hiện… Hóa ra bóng tối ngoài cửa sổ không hề trống không mà chứa đầy sương mù đậm đặc đến mức tưởng chừng ngưng tụ thành thực thể.
Vách tường sụp xuống kéo theo sương mù trầm lặng chen lấn tràn vào hành lang đổ nát, đánh úp về phía Mạc Dịch.
Không còn nơi nào để trốn.
Không có đường nào để đi.
Cảm giác nguy hiểm đe dọa anh lúc này còn khủng bố hơn gấp trăm lần so với thứ ở trong ảo cảnh! Nó đè nén từng phân tử không khí trong lồng ngực, túm chặt cổ họng anh, khiến anh bị áp bức đến mức không thể chịu nổi mà run rẩy.
Sương mù từ từ cắn nuốt anh.
Trong lúc giãy dụa, miệng vết thương ở thái dương lại vỡ ra, máu tươi ấm áp sền sệt chảy xuống lông mi anh dinh dính, nhuộm tầm nhìn của Mạc Dịch thành một màu đỏ tươi.
Trong mênh mông đỏ tươi ấy, anh trông thấy màn sương tụ lại.
Xung quanh sương mù tan loãng ra một màu trắng xám nhạt nhẽo, còn ở trung tâm lại dần dần ngưng tụ thành bóng người cao lớn!
Con số lơ lửng phía sau hắn lập lòe ánh sáng xanh yếu ớt. Mạc Dịch cứng đờ người, sương mù quanh thân túm chặt tứ chi anh như có thân thể thực sự, bắt anh phải trơ mắt nhìn kẻ nọ bước từng bước lại gần.
Hơi thở tử vong rét buốt vờn quanh chóp mũi.
Người đàn ông kia dừng lại trước mặt anh, vươn bàn tay cứng như sắt, lạnh như băng bắt lấy cằm Mạc Dịch, rồi cúi đầu liếm vết thương rướm máu trên trán anh.
Đầu lưỡi thô ráp lạnh lẽo lau đi huyết nhục, khiến vết thương đang trên đà khép miệng bị xé rách ra, cơn đau nhức vượt quá mức bình thường lập tức tấn công anh.
Đau quá! Sao lại đau đến như vậy!
Tựa như tất cả đau đớn anh từng trải qua từ trước đến nay gộp lại thành một rồi khuếch đại mấy trăm lần vậy! Chúng như mũi khoan đâm sâu vào đầu óc, giày vò thần kinh của anh như mưa rền gió dữ.
Hai mắt Mạc Dịch tối sầm lại, anh hổn hển thở không ra hơi.
Chẳng biết vì sao, cơn đau này gợi lên một thứ cảm giác cáu kỉnh cuộn trào trong huyết mạch Mạc Dịch. Nó bốc hơi, lên men, giống như một con mãnh thú ngủ say đã tìm được cơ hội trở mình, phá tan gông cùm lý trí ở tận đáy lòng anh.
Con thú đó gào rống, gầm thét, bộc phát ra khát vọng thống trị đến đáng sợ!
Cơn cuồng bạo không rõ nguồn cơn này chi phối lý trí cùng thân thể Mạc Dịch, tiếp cho anh sức lực để giãy dụa, không ngờ lại thoát được khỏi trói buộc của sương mù.
Thân thể dưới lòng bàn tay anh lạnh lẽo rắn chắc như ẩn chứa sức mạnh vô hạn và lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Khiến cho lòng anh dâng lên dục vọng muốn nghiền nát hắn.
Mạc Dịch vô thức nở một nụ cười kinh dị, anh vùi đầu vào hõm cổ hắn rồi cắn một miếng vừa mạnh vừa sâu.
Khi răng nanh sắc bén đâm thủng làn da, ngạc nhiên làm sao, từ vết thương của người này tứa ra dòng máu nóng hổi mằn mặn trượt vào cổ họng, hòa nhập với cơ thể của anh.
Thân thể lập tức được một nguồn nhiệt sưởi ấm khiến nó càng xa rời lý trí, mùi máu tươi nồng đậm mê hoặc Mạc Dịch, khiến anh như một con nghiện mà càng cắn nuốt mạnh hơn.
Trong cơn mê man, Mạc Dịch phát hiện ra —
Sau khi anh vùng vẫy tránh thoát, tên này chẳng có hành động nào để đối phó Mạc Dịch, trái lại còn nghiêng đầu đi như dung túng, để anh càng dễ dàng cắn cổ hắn hơn.
Thậm chí còn khẽ cười một tiếng.
Rốt cục cũng trấn tĩnh lại sau một trận máu tanh, Mạc Dịch liếc nhìn qua bả vai của người nọ, thấy ánh sáng màu xanh lam yếu ớt lóe lên, rồi con số ở giữa không trung biến thành:
0:00.
Bên tai anh vang lên tiếng nhạc điện tử cũ kỹ: “Chúc mừng ngài thoát chết thành công!”
Rồi hết thảy thanh âm và hình ảnh đều trôi xa, hai mắt Mạc Dịch tối sầm lại rồi ngất xỉu.
Mà một giây trước khi mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt anh là… người đàn ông kia nghiêng đầu, ở nơi lông mi vẫn còn dính máu trên khuôn mặt anh đặt xuống một nụ hôn mang theo mùi huyết tinh giá buốt.