Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 7: Chương 7




Mạc Dịch nhận ra khuôn mặt người này,

… Là kẻ lúc vừa bắt đầu trò chơi đã có cảm xúc rất bất ổn rồi.

Giờ phút này ngũ quan của hắn vì sợ hãi và đau đớn mà co rúm lại, đông cứng ngay khoảnh khắc tử vong, như bức tượng sáp mới tan chảy một nửa, tái nhợt mà vặn vẹo, đôi mắt kinh hoảng tối tăm nhìn về phương xa tựa hai khối thủy tinh xám xịt âm u.

Mạc Dịch lui từng bước ra phía sau, cố nén cảm giác khó chịu trào lên từ dạ dày, nhỏ giọng nói với Giang Nguyên Bạch. “Đi thôi, đến lúc lên tầng rồi.”

Vẻ mặt Giang Nguyên Bạch cũng xanh lét, cậu thương cảm gật đầu, sau đó cùng Mạc Dịch chạy chậm về phía cầu thang.

Cầu thang âm u đã gần ngay trước mắt, bên trong tối đen như mực, chỉ duy độc một chiếc đèn trần lập lòe không đủ để chiếu sáng càng làm mọi thứ trở nên ma quái hơn.

Mùi máu tươi quá nồng, Mạc Dịch chiếu đèn pin, thấy bậc thang chảy đầy máu đỏ tươi, tích thành một vũng lớn dưới bậc thềm, thậm chí có xu hướng càng ngày càng lan rộng ra bên ngoài.

Giang Nguyên Bạch đang định trèo lên cầu thang thì bị kéo giật lại, cậu ngạc nhiên quay đầu, thấy Mạc Dịch sắc mặt tái nhợt nhưng hai mắt sáng quắc, anh nhìn chằm chằm vết máu trước mắt, hạ giọng nói nhanh:

“Có bất thường, đừng đi lên.”

Lúc trước Giang Nguyên Bạch đã được chứng kiến sức quan sát chuẩn xác đến mức siêu phàm của người trước mắt mình, bây giờ nghe anh nói vậy thì sợ hết hồn, không dám tiến lên nửa bước.

Mạc Dịch nắm chặt tay, hô hấp dồn dập. “Đám Thẩm Lỗi bỏ đi đã gần nửa tiếng, theo lý thuyết hẳn là đã lên tầng ba lâu rồi, nhưng khi có người chết vết máu lại chảy xuống từ cầu thang.”

Đáp án cực kỳ rõ ràng: trong nửa giờ vừa qua, đám người Thẩm Lỗi vẫn bị mắc kẹt ở cầu thang này!

Lông tơ toàn thân Giang Nguyên Bạch dựng hết cả lên, cậu không kìm được bước nửa bước về phía sau, cầu thang trước mắt như biến thành cái miệng khổng lồ có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng, đứng càng gần bao nhiêu càng thấy khó chịu bấy nhiêu.

Mạc Dịch buông cậu ra, anh cong ngón tay đặt lên môi, thấp giọng lẩm bẩm:

“Ở tầng một có người gặp quỷ lúc đi vệ sinh, lẽ ra càng lên cao càng nguy hiểm mới đúng, nhưng ở tầng hai ngoại trừ mấy cỗ thi thể thì không gặp sự kiện thần quái nào hãm hại con người cả… Không thể như thế, nó không đời nào thả người chơi đi lên tầng dễ dàng như vậy được.”

Nói xong, anh ngẩng đầu cau mày nhìn bốn phía, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh mình. Đột nhiên, Mạc Dịch sửng sốt quay sang Giang Nguyên Bạch hỏi một câu không đầu không đuôi. “Mỗi tầng có tổng cộng năm lớp đúng không?”

Giang Nguyên Bạch lơ mơ gật gật đầu.

“Tôi nhớ ở tầng một cầu thang nằm giữa lớp số 3 và lớp số 4, chúng ta vừa mới đi qua lớp số 3, có nghĩa bên kia sẽ là lớp số 4 cùng lớp số 5.”

Giang Nguyên Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy phía bên kia cầu thang tổng cộng có 1…2…3… ba lớp.





Người cậu lạnh toát, quay đầu nhìn ra sau lưng, biển lớp treo ở phòng học phía này đã biến thành “4”.

Giang Nguyên Bạch run run nuốt nước bọt, nhưng mồm miệng vẫn khô khốc như bị hỏa thiêu, chỉ di chuyển hầu kết thôi cũng làm cổ họng cậu đau nhức.

Đúng lúc này Mạc Dịch quay mạnh đầu lại nhìn Giang Nguyên Bạch chăm chăm, lại hỏi một câu không đầu không đuôi nữa. “Rìu! Cậu có mang theo rìu không?”

Giang Nguyên Bạch bị sự đột ngột của anh làm cho giật mình nhưng cũng vội vã gật đầu.

Cậu không có lợi thế ở việc giải đố, nhưng cũng may do hay tập thể hình nên thể lực khỏe mạnh, lúc nãy khi chuẩn bị chạy đi thấy chiếc rìu nằm trên mặt đất, nghĩ sau này có thể sẽ dùng đến bèn thuận tay nhặt lên cầm theo.

Hai mắt Mạc Dịch sáng quắc, anh ghé sát tai Giang Nguyên Bạch nói nhỏ vài câu.

“…Anh chắc chứ?” Giang Nguyên Bạch hoang mang.

Mạc Dịch gật đầu.

“Được rồi.” Giang Nguyên Bạch tuy không biết anh định làm gì nhưng vẫn nhún vai, giơ rìu lên, xoay người bổ về tấm ảnh treo trên bức tường đối diện cầu thang.

Lưỡi rìu sắc bén xé gió vun vút, “bụp” một cái chém thẳng vào tấm ảnh ố vàng. Tiếng rít gào cất lên tru tréo tưởng chừng muốn điếc lỗ tai, cả vách tường rung lên bần bật, bức ảnh vặn vẹo lồi lên như có thứ gì định xé rách nó để thoát ra ngoài.

Giang Nguyên Bạch cắn chặt răng đến bật cả máu, vị rỉ sét tràn ngập khoang miệng, bàn tay cậu nắm chặt cán rìu, từ từ gia tăng sức lực, lưỡi rìu dần lún sâu, máu mủ đỏ sậm tanh hôi rỉ ra từ vết rách làm bẩn cả bức tường trắng.

“Roẹt”

Ảnh chụp bị xé rách hoàn toàn, hai nửa mảnh giấy cùng khung ảnh rơi loảng xoảng trên mặt đất, tiếng thét chói tai dần tan biến, hành lang cũng lấy lại vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu.

Giang Nguyên Bạch há mồm thở dốc, vừa thở vừa nói. “Đờ… đờ mờ, làm sao anh biết…”

Mạc Dịch cũng đang cực kỳ khó chịu, đầu óc kêu ong ong, mãi không nghe ra Giang Nguyên Bạch định hỏi cái gì. Giọng anh khản đặc, một lúc lâu sau mới thốt lên thành lời. “…Tôi chỉ đoán thôi.”

“Và xem ra tôi đã đoán đúng, mỗi tầng đều có một sự kiện thần quái, tầng một là bé gái ôm quả bóng cao su, còn tầng hai là thứ này.” Anh chỉ tay về tấm ảnh chụp nằm dưới mặt đất, giờ phút này đã dính đầy máu tanh, không còn nhìn ra hình ảnh bên trên nữa. “Vậy thì chúng ta đã được thông báo về sự kiện thần quái ở tầng này ngay từ đầu rồi.”

Là tấm hình biết chỉ đường kia.

Giang Nguyên Bạch bỗng nhiên hiểu ra.

Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn quanh, hành lang trước mắt đã khôi phục hình dạng ban đầu, phía bên kia cầu thang biến trở lại thành hai phòng học. Anh thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Ngoài ra, trong ảnh chụp tương phản với ngoài đời thực. Sự thay đổi của hành lang là minh chứng cho suy đoán của tôi.”

Giang Nguyên Bạch: “… Mạc Tiểu ca à, đây thật sự là lần đầu tiên anh tham gia trò chơi này sao?”

Thế thì mje nó bá đạo quá rồi đấy?

Mạc Dịch đang định nói thêm nhưng khóe mắt liếc thấy bên ngoài cửa sổ, anh lập tức đứng thẳng người dậy, vẻ mặt nặng nề. “Đi mau, thời gian của chúng ta không còn nhiều.”

Giang Nguyên Bạch cũng vội nhìn theo, thấy con số màu xanh lập lòe đã chạy đến 3:21.

Còn có một phút đồng hồ thôi!

Hai người không nói thêm gì nữa, tiết kiệm từng giây từng phút mà chạy lên tầng.

Cầu thang lần này dài một cách bất thường, nền bậc thang dinh dính khiến bàn chân giẫm lên thấy ghê. Nhưng bây giờ cũng không còn hơi sức đâu mà quan tâm, hai người dùng tốc độ nhanh nhất có thể phóng về phía trước.

Rốt cục! Tầng thứ ba!

Nhưng chưa kịp lên đến nơi, hai người đã nghe tiếng chuông kim loại quen thuộc vang lên, đơn điệu mà chói tai, như tấm bùa đòi mạng làm người ra sợ thấu tâm can.

Cả tòa kiến trúc theo tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được mà biến đổi, kéo dài ra, tầng ba lúc nãy còn gần trong gang tấc giờ phút này trở nên xa xôi vô cùng, mặt đất dưới chân nhão nhoét, mềm lún xuống.

Mạc Dịch vừa chạy vừa liếc về phía sau, chỉ thấy khung ảnh treo cạnh bậc dưới cùng của cầu thang há ra cái mồm máu to, răng nanh sắc nhọn của nó đang nhai nuốt hai chiếc đùi — chắc đây chính là nửa bên dưới của thi thể trong phòng học kia.

Nó nuốt chửng máu thịt trong vài lần khép mở, sau đó vươn cái cổ dài về phía Mạc Dịch cùng Giang Nguyên Bạch.

“Nhảy!” Mạc Dịch hét lớn.

Hai người dùng hết sức bình sinh nhảy lên bậc thang cuối cùng, sau đó mặt mày xám xịt lăn tròn vào hành lang tầng ba.

Cái mồm há rộng kia vẫn tiếp tục duỗi về phía trước, nhưng đến bậc thang cuối cùng lại như va phải một tấm màng chắn vô hình, chầm chậm rụt về.

Hai mắt Mạc Dịch tối sầm lại tưởng ngất, khoảnh khắc sinh tử vừa nãy làm anh tiêu tốn gần như tất cả năng lượng trong cơ thể mình, hai tay anh run rẩy chống tường ngồi dậy, máu huyết chạy rần rật trong màng nhĩ, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cảm giác dinh dính làm anh thấy khó chịu cực kỳ.

Anh thề sau khi trở lại sẽ đi đăng ký thẻ tập gym trọn đời.

Vừa nghĩ vừa thở hổn hển dựa vào tường, cơ thể bỗng nhiên thả lỏng sau khi hoạt động cường độ cao khiến khớp xương toàn thân Mạc Dịch kêu gào đau đớn. Anh kề đầu lên bức tường lạnh toát phía sau, thở phào nhẹ nhõm.

Hành lang méo mó trống trải tối tăm, vách tường màu than chì dưới ánh sáng của ngọn đèn trông như da người chết, toát lên mùi tử khí mục ruỗng.

Sự yên lặng làm người ta sợ hãi, bên tai chỉ có tiếng thở dồn dập của hai người.

Đang ngồi nghỉ chốc lát trong bóng đêm, đột nhiên Giang Nguyên Bạch nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Mạc Dịch, vừa thở hào hển vừa do dự cất lời.

“Ờm… Cho tôi hỏi, Mạc Tiểu ca ở ngoài đời thực làm nghề gì vậy?”

Rốt cuộc là nghề nghiệp nào có thể đào tạo ra một người như Mạc Dịch thế?

Tiếp xúc càng lâu, sự thán phục và nỗi nghi hoặc của Giang Nguyên Bạch cũng ngày một lớn.

Năng lực trinh thám xuất sắc, sức phán đoán chuẩn xác đáng kinh ngạc, cùng với sự bình tĩnh vượt quá người bình thường — ngoại trừ thể lực yếu ớt ra, quả thực là một kẻ mạnh mẽ đến đáng sợ.

— hơn nữa đây còn là lần đầu tiên anh ta tham gia trò chơi!

Lúc này Giang Nguyên Bạch mới không nhịn được mà hỏi ra miệng.

Mạc Dịch cụp mắt, lông mi khẽ run run, bóng tối bao phủ hơn phân nửa khuôn mặt, giúp anh che giấu cảm xúc của mình. Giang Nguyên Bạch nghe thấy anh nói:

“Thất nghiệp, vô công rồi nghề.”

Giang Nguyên Bạch: “…” Có điên mới tin!

Đúng lúc này, Mạc Dịch đang ở bên cạnh cậu đột nhiên đứng bật dậy.

Vốn đang xoắn xuýt suy nghĩ, Giang Nguyên Bạch bị hành động của anh làm giật cả mình, cuống quýt hỏi:

“Sao thế?”

Mạc Dịch không trả lời, chỉ nghiêm mặt nhìn nền đất trước mắt.

Quyển sổ tay và hồ sơ tìm được ở tầng hai, do anh lúc nãy bổ nhào vào tầng ba mà bây giờ rơi rụng lung tung trên mặt đất.

Quyển sổ mở ra ngửa lên trên.

Nương theo ánh sáng yếu ớt, Mạc Dịch nhìn thấy những trang giấy khi trước trống trơn giờ đây đầy ắp chữ viết chỉn chu.